Chương
“Nghe nói là hôm nay có một vị công tử tuổi trẻ giàu có đưa tới cho vị nữ đại phu này một tấm bảng đúc từ vàng ròng nên bị họ để ý. Hơn nữa chỉ có hai cô nương xuất hiện nên đám người này cảm thấy dễ bắt nạt, lại bị kẻ khác kích động châm ngòi nên không suy nghĩ gì mà đã xông tới cướp đoạt.”
“Người nào kích động họ?”
“Chính là kẻ bị phu nhân Lương Khương vung một roi treo trên ngọn cây kia, vừa mới được cứu xuống.”
Lại còn có võ công tốt như vậy nữa.
Thẩm Phong Vân nhanh chóng dặn dò: “Áp giải người kia lại đây”
Nha dịch không hiểu vì sao đột nhiên Thẩm Phong Vân lại cảm thấy hứng thú với vụ án này như vậy, không chỉ hỏi đến tận cùng mà còn có vẻ rất kích động nữa, chóp mũi đều đổ mồ hôi. Nha dịch lập tức đi ra ngoài bắt người gây chuyện kia tới, đá một cái vào khuỷu chân để hắn ngoan ngoấn quỳ xuống.
Thẩm Phong Vân đi thẳng vào vấn đề: “Ai phái ngươi tới?”
Miệng Nam nhân vạm vỡ kia rất chặt: “Dân chúng lầm than, quan bắt dân phản, dân không thể không phản!”
Thẩm Phong Vân thẩm vấn vụ án rất thẳng thắn dứt khoát, hắn ngắm nghía con dao mổ trong tay: “Kéo hắn ra bên ngoài, mổ bụng ra xem buổi trưa hắn ăn uống cái gì, cho đám dân gây chuyện bị mê hoặc kia biết người này chỉ đang lợi dụng họ mà thôi.”
Nam nhân vạm vỡ kia lập tức phát hoảng lên, những kẻ làm quan bây giờ đều ngang ngược điên cuồng như thế hay sao? Nói muốn lấy mạng người thì thực sự muốn lấy mạng người?
“Ngươi xem mạng người như cỏ rác! Ngươi giết ta cũng không sao nhưng dân chúng gặp nạn phía ngoài sẽ không đáp ứng đâu!”
“Theo luật pháp của Trường An ta, người phạm tội cướp bóc mà tình tiết nghiêm trọng có thể trực tiếp bị phán tội chết, bản quan lại là khâm sai, không cần chờ đến về sau mới có thể chém đầu ngươi, hợp tình hợp lý. Nếu dân chúng cảm thấy không phục thì cũng dễ thôi, ta sẽ bảo đại phu khâu lại giúp ngươi là được. Ngươi phải biết là lần này bản quan dẫn theo không ít ngự y, muốn cứu cái mạng nhỏ của ngươi chắc chắn là không thành vấn đề”
Nói xong hắn phất tay về phía quan sai: “Mang ra ngoài, mổ bụng”
Nam nhân to cao kia không sợ bị hỏi cung, cũng không sợ bị đánh đòn, thế nhưng vừa nói đến chuyện bị mổ bụng thì đã lập tức nhũn cả ra. Có ai không sợ thứ này cơ chứ, vừa nghe đã thấy máu me be bét rồi.
“Ta nói ta nói, đúng là có người cho ta bạc để ta kích động dân chúng tới nơi này cướp đoạt.”
“Mục đích của kẻ đó là gì?”
“Người đó không nói, chỉ bảo là càng ầm ï càng tốt, để cho người sống ở nơi này biết thế nào là lễ độ, nếu có thể ép nàng rời khỏi nơi này là tốt nhấ “Có thù oán ư? Kẻ đó có thể có thù oán gì với một nữ nhân cơ chứ? Hơn nữa tại sao kẻ đó lại sợ việc phu nhân Lương Khương ở lại Hoài Châu?”
Thẩm Phong Vân nghỉ ngờ liếc nhìn tấm bảng này, rốt cuộc là vị công tử nào lại hào phóng như vậy, trực tiếp tặng vàng cho người khác. Hơn nữa đang lúc không yên ổn thế này mà lại gióng trống khua chiêng như thế sẽ không sợ mang tai họa tới cho người khác hay sao?
Thẩm Phong Vân tiếp tục hỏi cung nhưng không tìm được manh mối có giá trị nào khác nữa, kẻ cầm đầu những người dân gặp nạn này cũng chỉ có thể miêu tả kẻ chủ mưu một cách đại khái mà thôi.
Ngay cả khi đã hỏi đến đám dân gặp nạn bên ngoài thì cũng không ai biết rốt cuộc vị công tử nhà giàu này có lai lịch thế nào.
Chỉ một thành Hoài Châu nho nhỏ mà lại có nhiều nhân tài ẩn nấp như vậy, tất cả đều không đơn giản.
Thẩm Phong Vân nheo mắt lại, quyết định sẽ tự mình điêu tra vụ án này.
Bước thứ nhất chính là tìm hiểu xem rốt cuộc vị phu nhân Lương Khương này có thân phận gì? Con dao mổ này đến từ đâu? Vì sao nàng lại vội vàng rời đi như vậy? Là làm việc xấu nên chột dạ hay là lảng tránh không muốn gặp mặt hắn?
Tại sao hắn lại cảm thấy cái tên này nghe quen tai như vậy.
Lương Khương chính là Băng Cơ Lãnh Băng Cơ rời khỏi tòa nhà đó, ba người tìm nơi ở trước, sau đó nàng phái Thiên Thời tới xưởng sản xuất thuốc gặp Nhân Hòa, sau khi tìm được Nhân Hòa thì sẽ lập tức trở về Giang Nam.
Thiên Thời đi không lâu lắm, lúc trở lại mặt Thiên Thời có vẻ rất nghiêm trọng: “Phu nhân, quản sự nói vẫn chưa nhìn thấy Nhân Hòa”