Chương
Người ra lệnh cho quản sự của xưởng sản xuất thuốc là phu nhân Lương Khương! Một nữ nhân am hiểu y thuật.
Rốt cuộc hắn cũng nhớ lại, mình đã từng nghe qua vị phu nhân Lương Khương này từ nơi nào, sau khi Mộ Dung Phong say rượu đã từng nói với mình, đó là người trong lòng của Cừu thiếu chủ.
Thanh Ôn Đan lại là Hồi Xuân Đường của Cừu gia phụ trách sản xuất, phương thuốc này đến cả ngự y cũng không viết ra được, hôm qua hắn còn cảm thấy đây là núi cao còn có núi cao hơn chứ chưa từng liên hệ với Băng Cơ.
Bây giờ toàn bộ manh mối đã liên kết lại với nhau thì càng chứng minh được suy đoán của Thẩm Phong Vân.
Thẩm Phong Vân vẫn luôn canh cánh trong lòng về cái chết của Băng Cơ. Từ trước tới giờ hän vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn, hắn cảm thấy nếu lúc trước mình không nhẹ dạ tin vào lời nói của Tê Cảnh Vân mà qua quýt cho xong chuyện, kéo dài thời gian làm lỡ việc thì sau đó sẽ không tạo thành bi kịch khiến Mộ Dung Phong đau lòng năm năm, hắn áy náy năm năm.
Thẩm Phong Vân kích động nhìn chằm chằm vào lá thư trong tay, hắn nghĩ có nên phái người đưa lá thư này tới Thượng Kinh để Mộ Dung Phong xem qua, kiểm tra xem có phải là chữ viết của biểu tẩu hay không?
Hắn đang định cầm bút viết thư thì lại khựng lại một chút: “Nếu như không phải thì sao? Chẳng là lại để Mộ Dung Phong mừng hụt hay sao? Đã qua năm năm rồi, vất vả lắm nỗi đau của hắn mới dần dần nhạt đi, trước khi mình điều tra rõ thì tội gì lại làm hắn bốc lên chấp niệm kia chứ?
“Ngươi có biết bây giờ vị phu nhân Lương Khương này đang ở nơi nào không?”
“Thuộc hạ đã sai người theo dõi nha đầu kia rồi”
Thẩm Phong Vân đặt bút lông xuống rồi nhanh chóng lao ra khỏi nha môn, bây giờ hắn nhất định phải nhìn thấy vị phu nhân Lương Khương này ngay lập tức.
Tại nơi Băng Cơ nghỉ ngơi.
Sau khi Thiên Thời đi không lâu thì nàng đã thu được tin tức của Phi Ưng Vệ. Dù sao tên ma ốm này làm màu theo kiểu gióng trống khua chiêng như vậy thì muốn biết thân phận của hắn không dễ, nhưng muốn tìm hiểu hành trình của hắn lại không khó.
Thành Hoài Châu cũng chỉ là nơi to bằng bàn tay mà thôi.
Nơi cuối cùng mà tên ma ốm kia xuất hiện là một tửu lâu không bắt mắt chút nào ở thành Nam.
Lãnh Băng Cơ lập tức đi tới đó cùng Địa Lợi.
Vào giờ này thì khách khứa đang ngồi đầy trong tửu lâu, tất cả đều uống đến say khướt, nấc rượu, nói mê sảng.
Gián điệp của Phi Ưng Vệ sợ bứt dây động rừng nên không dám đi vào bên trong, cũng không biết lúc này tên ma ốm kia đang ở trong nhã sương nào.
Lãnh Băng Cơ quyết định tạm thời không hành động mà yên lặng xem xét biến hóa bên trong, dù sao lai lịch của tên ma ốm này không đơn giản nên bên người chắc chắn phải có cao thủ bảo vệ.
Đối diện tửu lâu có quán mì văn thắn, Lãnh Băng Cơ và Địa Lợi đi tới quán mì gọi hai bát mì vằn thắn, ngồi xuống vừa từ từ ăn vừa cẩn thận chú ý tới khách khứa ra vào tửu lâu đối diện.
Không bao lâu sau thì Lãnh Băng Cơ nhìn thấy gã sai vặt tên Yêu Cửu bên cạnh tên ma ốm kia đi từ bên trong ra. Đi cùng cậu ta còn có một nam nhân cao lớn thô kệch, mày rậm mắt to, bị rõ khắp mặt, râu quai nón, nhìn quần áo thì trông giống như người quen làm việc nặng.
Hai người đứng ở cửa tửu lâu nói vài câu rồi Nam nhân mặt rõ chắp tay rời đi, còn Yêu Cửu xoay người trở về tửu lâu.
Lãnh Băng Cơ hơi do dự một chút, cuối cùng nàng quyết định theo dõi nam nhân râu quai nón mặt rõ kia.
Nếu người này bí mật gặp mặt bàn bạc với tên ma ốm kia †ại tửu lâu thì hẳn là họ có quan hệ không bình thường. Nếu muốn biết rốt cuộc tên ma ốm có thân phận gì thì cạy ra miệng của tên mặt rỗ này hẳn sẽ dễ dàng hơn một chút.
Nàng bảo Địa Lợi ở lại tiếp tục theo dõi hành tung của tên ma ốm, còn nàng thì lặng lẽ đi theo đuôi tên mặt rõ.