Chương
Dịch bệnh này đã khiến biết bao nhiêu người mất mạng, mất mẫu thân, mất con, mất trượng phu, mất anh chị em. Lãnh Băng Cơ hận đến nghiến răng, muốn quất roi vào thiên linh cái của bốn người này ngay lập tức.
Sao có thể cứ để họ dễ dàng như vậy được?
Nam nhân mặt rỗ thúc giục ba người kia: “Nhanh đứng dậy đi, tranh thủ lúc trời tối làm cho xong chuyện chủ nhân dặn dò đi cho yên tâm”
Ba người kia hùng hùng hổ hổ đứng dậy, mắng chửi toàn bộ mười tám đời tổ tông của phu nhân Lương Khương, hận Lãnh Băng Cơ làm hỏng chuyện tốt của họ.
Sau đó họ mặc quần áo vào rồi đốt đèn lồng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Lãnh Băng Cơ không ngăn cản họ phá hủy chứng cứ phạm ¡. Dù sao nếu những thứ này rơi vào trong tay nàng thì nàng än phải phí sức lực tiêu diệt chúng thôi.
Nàng nhìn từ xa, thấy bốn người họ mở ra ba cái chum tương bị bịt kín miệng, họ bỏ thêm thứ gì đó không rõ vào bên trong rồi lại bịt miệng chum lại lần nữa. Nàng ngửi thấy một mùi hôi thối như thứ gì đó bị đốt cháy tràn ngập trong không khí, bên trong chum vang lên tiếng sột soạt cực kì gấp gáp như thứ ở bên trong chum đang sợ hãi tìm cách chạy trốn vậy.
Sau đó mấy người đó lại nhọc nhằn dùng đất chôn kín ba cái chum tương đó đi.
Lãnh Băng Cơ do dự chốc lát rồi quyết định ra tay ngay lập tức. Thân hình nàng nhẹ nhàng như ma quỷ, lặng yên không một tiếng động nhảy xuống từ nóc nhà, Lãnh Băng Cơ tranh thủ lúc mấy người đó đều đang cúi đầu làm việc thì đột nhiên tấn công, đánh gục từng kẻ một, chỉ cần mấy cây châm bạc thì đã nhanh chóng khống chế được họ rồi.
Võ công của mấy người này chỉ bình thường mà thôi, Lãnh Băng Cơ thừa sức đối phó với họ.
Cổ tay nàng lật một cái rồi lấy ra một con dao phẫu thuật, quơ quơ trước mặt một người trong đám này: “Thành thật khai ra đi, rốt cuộc tên ma ốm kia có lai lịch gì, nếu ngươi dám nói dối một câu thì ta sẽ cắt từng lát, từng lát thịt của ngươi xuống cho chó ăn”
Người kia hung ác trợn mắt nhìn nàng: “Muốn chém muốn giết gì thì tùy, đừng có phí lời nữa”
Ôi chao, có khí phách đàn ông thật đấy.
“Được thôi, ta nghe lời ngươi.”
Lãnh Băng Cơ nở một nụ cười xinh đẹp, nâng tay lướt con dao mổ qua cổ họng hắn, kẻ này chưa kịp kêu một tiếng nào thì đã gục xuống chết ngay lập tức.
Bây giờ Lãnh Băng Cơ đã không phải là cô nương yếu ớt nhu nhược năm đó nữa rồi, năm đó chỉ một mạng người là đã có thể làm cho nàng xoắn xuýt nửa ngày, nhưng hiện tại thì nàng đã hiểu trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, mềm lòng với kẻ địch chính là tối ky.
Giết gà dọa khỉ, người bên cạnh kẻ đó nhìn thấy nàng làm vậy thì thân thể run bản lên, rõ ràng đã nói là muốn lóc từng mảnh thịt xuống cơ mà, sao nàng lại cắt rách họng người ta ra ngay lập tức như thế cơ chứ? Nữ nhân này quá độc ác rồi.
Lưỡi dao xoay chuyển hai vòng trên đầu ngón tay của Lãnh Băng Cơ, nàng cười tủm tỉm hỏi: “Các ngươi có nói hay không?”
Nam nhân này nhìn gã mặt rỗ một cái, không dám mạnh miệng nữa mà lắp ba lắp bắp: “Ta, ta không biết gì cả”
Lãnh Băng Cơ không chút do dự đưa hắn đi chầu trời.
Chỉ còn lại Nam nhân mặt rỗ và một Nam nhân vóc dáng nhỏ gầy khác, hai người cắn chặt hàm răng, sợ hãi đến thay đổi cả sắc Làm gì có ai không sợ chết cơ chứ? Có điều muốn tìm được manh mối thì vãn phải xem gã mặt rõ này thôi.
Lãnh Băng Cơ đánh giá hai người này một lát rồi xách cổ áo Nam nhân gầy nhỏ lên như xách con gà con sang một bên, lén lút hỏi cung.
Cả người gã mặt rõ không thể động đậy được, hắn nhìn lén thì thấy đồng bọn của mình chỉ trong giây lát đã cuộn tròn lại rồi ngã xuống mặt đất, một tay ôm lấy cổ họng, đau đớn đến mức tay chân co giật, không biết Lãnh Băng Cơ đã làm gì với hắn.
Gã mặt rõ nhìn thấy như vậy mà giật mình.