Chương
Ong là loại côn trùng thường thấy, nàng đã có cách ứng đối nên gặp nguy hiểm cũng không bối rối. Hơn nữa, điều này khiến Lãnh Băng Cơ đột nhiên nhanh trí.
Nếu nói về chơi sâu thì đương nhiên là nàng sẽ không chịu thua, không phải nàng giỏi giang gì mà là nàng có nhãn không gian, có nuôi bao nhiêu sâu cũng được. Tuy nói chất lượng chênh lệch không đồng đều, thế nhưng số lượng áp đảo tất cả.
Dù sao cũng không ai có thể mang một giỏ sâu theo bên người cả. Cái này gọi là khoa học kỹ thuật, thắng bởi người khác không biết gì về nàng cả.
Lãnh Băng Cơ nâng tay thả sâu của mình ra ngoài, đám sâu này trào ra như ong vỡ tổ rồi bay thẳng đến những người mặc áo xám xung quanh, khí thế hùng hổ lao tới vùn vụt.
Tuy họ biết nhãn thuật, giỏi ẩn thân, nhưng cũng chạy không thoát sự truy đuổi của ong vò vẽ.
Lúc này cao thủ Yêu Cửu đã xem đến đần cả người, nhà ai chơi sâu kiểu này cơ chứ, kéo bè kéo lũ đánh nhau cứ như bán sỉ vậy, nữ nhân này là tổ ong vò vẽ hay sao? Điều này không hợp lý chút nào.
Lãnh Băng Cơ cười nhạo báng một tiếng, bất cứ ai từng đọc câu chuyện Điền Kị đua ngựa đều biết, phải dùng ngựa loại kém đua với ngựa loại tốt.
Đối với người chuyên chơi sâu cũng vậy, Lãnh Băng Cơ chưa bao giờ hành động theo cách mọi người thường nghĩ cả.
Nếu như thứ nàng thả ra ngoài là cổ trùng thì không phải chỉ có thể chờ bị tiêu diệt sạch sẽ hay sao?
Vì thế, khụ, thứ nàng thả ra thật sự chỉ là ong vò vẽ mà thôi.
Lúc này hai đám sâu đã bắt đầu liều mạng đánh nhau nhau, ai biết ngươi là tổ tông của ai cơ chứ, chúng đổ ập xuống điên cuồng tấn công những người áo xám xung quanh.
Tên ma ốm thức thời nên vội vội vã vã sai người buông màn che xuống.
Nhưng các mỹ nhân bên cạnh hắn lại không may mắn được như vậy, cả đám bị ong vò vẽ đuổi theo, chật vật né tránh, bị đốt đến mặt mũi hoàn toàn biến dạng.
Roi trong tay Lãnh Băng Cơ vung đến vang lên “đùng đùng” như băn pháo cỡ nhỏ vậy.
“Không nghĩ tới phu nhân Lương Khương cũng hiểu được thuật trùng cổ, chẳng trách lại tàn nhãn và ngông cuồng kiêu ngạo như vậy, đúng là nữ nhân xứng đáng được Na Dạ Bạch ta yêu thích.” Tên ma ốm lạnh lùng mở miệng: “Ngày hôm nay, nàng hoặc là chết, hoặc là theo ta về Nam Chiếu”
Tiếng “hừ” của Lãnh Băng Cơ vẫn chưa ra khỏi miệng đã nghe thấy bên tai có một giọng nói cà lơ phất phơ đang nhạo báng: “Thật là không bớt lo, ngươi mới rời khỏi Giang Nam mấy ngày mà đã trêu hoa ghẹo nguyệt, gặp phải phiền toái lớn thế này rồi”
Nghe giọng nói này có vẻ vô cùng quen tai, nhất là bây giờ khi càng nghe kỹ càng thấy giống như giọng nói của một người thân thiết!
Lãnh Băng Cơ cũng không thèm quay mặt lại, nói: “Cừu thiếu chủ, huynh nấy giờ vẫn cứ ngồi một bên nói mát như thế, nhưng bọn họ cứ ép buộc ta phải đến Nam Chiếu làm thái tử phi, rốt cuộc huynh có mặc kệ chuyện này hay không?”
“Cái gì? Làm thái tử phi? Mấy người ở Nam Chiếu bọn họ muốn mất nước hay sao? Ta cảm thấy nàng có thể đến Nam Chiếu dạy dỗ bọn họ một chút, vừa lợi quốc vừa lợi dân”
Trong phút chốc, một người mặc y phục màu đỏ thêu hình mạn đà la đã từ bên ngoài phóng khoáng phi vào, giọng nói hàm ẩn sự chế giễu bốn cợt.
Thủ pháp của người mặt quỷ vô cùng cao siêu, quả thật xuất quỷ nhập thần, đường kiếm của Cừu thiếu chủ càng ngày càng sát sao, ngay lập tức mấy tia máu tươi phụt ra, bắn đây trên đất.
Lãnh Băng Cơ lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, giọng nói trách cứ: “Sao huynh lại đến đây?”
“Vân Triệt nhớ mẫu thân rồi, ta cũng nhớ nàng dâu của ta, nàng nghĩ lý do như thế đã đủ chưa?”
“Vân Triệt cũng đến sao?” Lãnh Băng Cơ sốt ruột hỏi: “Ở Dự Châu này tình hình dịch bệnh còn chưa được khống chế dẹp yên, vô vàn nguy hiểm mà!”
“Điều này không thể trách ta được, ai bảo thằng nhóc con này còn nhỏ mà đã tâm tư thâm sâu rồi. Nó còn dám dùng côn trùng để theo dõi ta. Ta đã đi được nửa đường rồi mới phát hiện ra điều đó, sợ rằng nhóc con gặp chuyện không may, cho nên sau cùng chỉ đành vác theo một cục nợ bên người đến Dự Châu. Dù sao có mẫu thân là nàng ở đây, nó cũng sẽ không sợ gì cả”