Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

chương 692

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Khóe môi tên ma ốm khẽ nhếch lên, hắn ta cúi đầu nhìn về phía tay nàng một cái rồi nói: “Xin khuyên ngươi một câu, nên thật thà ngoan ngoãn một chút, chút ít độc dược này của ngươi đối với ta mà nói là hoàn toàn vô dụng. Bởi vì từ bé đến lớn ta đêu dùng độc trị độc, từ lâu đã có một cơ thể bách độc bất xâm rồi”

Lại còn có chuyện như này nữa sao?

Như vậy thì quá khó khăn rồi, nàng phải làm gì mới có thể độc chết hắn ta đây?

Đúng lúc này đã thấy Tiểu Vân Triệt và Phượng Lôi Ngọc từ xa đuổi tới, khi còn cách một đoạn rất xa, Tiểu Vân Triệt đã vội vàng gọi tên lãnh Băng Cơ. Tiếng gọi ồn ào thân quen ấy giống như chưa hề biết sợ Lãnh Băng Cơ cho ăn đòn vậy.

Tên ma ốm liếc mắt một cái, trầm giọng nhắc thủ hạ: “Tới đúng lúc lắm, chúng ta đi thôi”

Cừu thiếu chủ vừa nhìn thấy Lãnh Băng Cơ bị bắt đi, đã vội vàng vung kiếm hai nhát, giết chết hai tên mặt quỷ, sau đó tung người nhảy lên, toan định cứu lấy Lãnh Băng Cơ.

Cỗ kiệu của Na Dạ Bạch trong phút chốc theo gió bay lên, mấy mỹ nhân duyên dáng nâng kiệu không ngờ khinh công đều cực đỉnh, chân đạp vào không trung rồi vút đi, nâng hai người bọn họ theo mất.

Mấy người mặt quỷ dường như cũng nhận được hưởng ứng, ngay lập tức ép sát Nhân Hòa rồi ném thẳng về phía Cừu thiếu chủ đang tấn công. Cừu thiếu chủ không thể thấy chết mà không cứu, cho nên mau chóng đỡ lấy Nhân Hòa rồi cứu về. Cũng vì như vậy mà hắn ta lỡ mất hai nhịp, không kịp đuổi theo cỗ kiệu.

Những tên mặt quỷ còn sót lại chẳng hề chịu buông tay, liên tục ép sát tấn công Cừu thiếu chủ. Hơn nữa Tiểu Vân Triệt vẫn còn ở đây, nếu như hắn nhất quyết đuổi theo để cướp lấy Lãnh Băng Cơ, há chẳng phải tạo cơ hội cho bọn chúng hãm hại Tiểu Vân Triệt hay sao? Quả thật khó giữ vẹn toàn, Cừu thiếu chủ chỉ có thể trơ mất nhìn bóng hình Lãnh Băng Cơ dần dần khuất xa rồi biến mất.

Đã thấy cỗ kiệu rời khỏi, cho nên mấy người mặt quỷ đều nhanh chân rút lui, “vút” một tiếng đã không còn nhìn thấy hình ảnh bất cứ ai nữa.

Trong lòng Cừu thiếu chủ phiền não không thôi, đây rõ ràng là địa bàn của mình, thế mà hắn lại để cho thái tử Nam Chiếu nẵng tay trên cướp người, hơn thế còn vô cùng giễu võ giương oai, khiến cho Cừu thiếu chủ hết sức mất mặt. Làm gì có lí nào như thế này chứt Phượng Lôi Ngọc thấy nơi này đang đánh đấu qua lại, biết là không ổn, cho nên nhất quyết túm chặt lấy Tiểu Vân Triệt không dám tiến về phía trước. Đợi đến lúc nguy hiểm đã hết, hai người mới dám tiến lại gần đây, hỏi xem rốt cuộc sự tình như thế nào.

Cừu thiếu chủ thuật lại văn tắt mọi chuyện cho Phượng Lôi Ngọc hay, cũng không dám chậm trễ mà ngay lập tức phát tín hiệu, triệu tập Tàng Kiếm Các, một bên bảo vệ Tiểu Vân Triệt, một bên ra sức truy lùng tùng tích của Lãnh Băng Cơ, không thể để cho thái tử Nam Chiếu đưa Lãnh Băng Cơ rời khỏi Trường An, nếu không sự tình nhất định sẽ càng thêm phiền toái.

Tín hiệu của Cừu thiếu chủ vừa mới băn đi, đã nghe thấy tiếng di chuyển ào ào từ phía xa truyền đến. Nội lực của Cừu thiếu chủ trước giờ luôn hơn người, thính lực cũng ở mức tuyệt đỉnh, đã nghe thấy thanh âm rõ ràng. Trong màn đêm tăm tối bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng một người, khinh công siêu việt vút bay trong gió như chim hạc, chỉ trong thoáng chốc đã tới trước mặt Cừu thiếu chủ. Đây không phải người của Tàng Kiếm Các hay Phi Ưng Vệ, nhưng lúc này trốn tránh cũng chẳng kịp nữa. Người này dừng lại ngay bên cạnh Cừu thiếu chủ, nhìn Cừu thiếu chủ mặc y phục màu đỏ từ trên xuống dưới một lần, lát sau mới hoài nghỉ hỏi: “Các hạ chính là Cừu thiếu chủ nổi tiếng lẫy lừng sao?”

Cừu thiếu chủ không ngờ người này lại nhận ra mình.

Hắn ta cũng quan sát người kia một hồi, giật mình tiếp lời: “Nếu ta đoán không nhầm, ngài chính là thần bổ kiệt xuất thứ nhất của Trường An, thế tử phủ Quốc công, Thẩm Phong Vân”

Hai người bọn họ dù chưa từng gặp mặt, nhưng sớm đã nghe danh tiếng của nhau, khi mới chạm mặt, chỉ dựa vào phong thái khí chất của người kai đã đoán ra được thân phận của đối phương.

Thẩm Phong Vân sờ cằm, nhìn tình hình xung quanh một lát rồi cúi đầu, bỗng nhiên phát hiện Tiểu Vân Triệt đang trầm mặt bĩu miệng, không che giấu được sự uể oải chán nản. Nhìn dáng vẻ này, có vẻ như đứa nhỏ mới chừng năm tuổi, khuôn mặt dù còn non nớt, chưa hoàn thiện hẳn, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra dáng vẻ của một người quen cũ, điều đó khiến cho tâm tư Thẩm Phong Vân vô cùng kích động.

“Đây là quý công tử sao?”

Thẩm Phong Vân chỉ tay vào Tiểu Vân Triệt, khó nén nổi lòng kích động.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio