Chương
Hai người bọn họ nguồi xuống, bát mỳ nóng hổi thơm lừng còn chưa kịp đặt xuống bàn đã thấy Thẩm Phong Vân xuất hiện trước mặt.
Thẩm Phong Vân cũng trực tiếp ngồi xuống trước mặt Phượng Lôi Ngọc và Tiểu Vân Triệt, chẳng hề khách khí chút nào.
Mấy người hộ vệ bên cạnh giương cao cảnh giác, vận sức chỉ chờ rút kiếm ra. Nhưng một ánh mắt của Phượng Lôi Ngọc đã kịp thời ngăn cản hành động của bọn họ.
Tiểu Vân Triệt cầm bát mỳ to giơ lên, chóp mũi xinh xắn còn dính một chút mồ hôi trong suốt, cậu bé nhếch miệng cười nhìn Thẩm Phong Vân: “Vừa nãy ta đã gặp ngài rồi.”
Thẩm Phong Vân liếc thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Tiểu Vân Triệt, trong lòng có chút kích động.
Phượng Lôi Ngọc thấy tình hình trở nên bất ổn, lặng lẽ túm lấy bàn tay Tiểu Vân Triệt: “Ăn no đi rồi chúng ta phải đi thôi”
Thẩm Phong Vân cũng chẳng mở miệng, chỉ đưa tay đặt nhẹ lên chén trà một cái, sau đó thổi vào một hơi và lật chén trà lên, không ngờ bên trọng lại xuất hiện một cái kim nguyên bảo nhỏ.
Tiểu Vân Triệt nhìn màn ảo thuật này mà mê mang, dưới chân dường như đã mọc rễ, quyết định không đi. Đôi mắt cậu bé trông mong nhìn chằm chằm bàn tay Thẩm Phong Vân, khóe miệng khế nhếch lên,vẻ mặt hết sức kinh ngạc và ngưỡng mộ.
Thẩm Phong Vân không hoảng hốt không nóng vội, lại lấy một chén trà khác, trong khoảnh khắc di chuyển liên tục, thay đổi vị trí cho chén trà cũ này, mỉm cười nhìn Tiểu Vân Triệt: “Nếu nhóc đoán đúng chén trà nào có kim nguyên bảo, thì cái kim nguyên bảo trong chén trà sẽ thuộc về nhóc”
Tiểu Vân Triệt chớp chớp mắt đáp: “Ở trong tay áo của ngài”
Nụ cười trên mặt Thẩm Phong Vân thoáng trở nên cứng đờ.
Tiểu Vân Triệt khinh thường bĩu môi, sau đó chỉ về phía lòng bàn tay đang giơ ra của hắn: “Đây chỉ là mấy trò biểu diễn để lừa gạt trẻ con thôi. Hơn nữa làm gì có ai ngốc như ngài lại có thể giấu vàng dưới chén trà cơ chứ. Nếu giấu ở đó thì khi di chuyển nhất định chén trà sẽ kêu lên tiếng “đang đang “
Nụ cười của Thẩm Phong Vân càng ngày càng gượng gạo: “Nhóc con đã biết rõ như vậy rồi tại sao ban nãy còn giả vờ kinh ngạc?”
“Nếu ta không giả vờ thì làm sao có thể kiếm được vàng cơ chứ? Ngài thua rồi, đưa vàng lại đây đi”
Phượng Lôi Ngọc nở nụ cười, tuy thấy rõ việc này nhưng cũng không thể trách mắng đứa nhỏ.
Thẩm Phong Vân bị một đứa nhóc lừa gạt, nhưng lại không hề buồn sầu. Đứa trẻ này có tính cách thật sự quá giống với người đó rồi!
Hắn ngoắc ngoắc tay tới Tiểu Vân Triệt: “Ta hỏi nhóc một chuyện này, nếu nhóc trả lời được, ta sẽ lại tặng nhóc thêm một khối kim nguyên bảo nữa, được không?”
Tiểu Vân Triệt trả lời không một chút do dự: “Phụ thân đã dạy ta răng làm người thì không thể có lòng tham vô đáy. Hơn nữa, bổn thiếu cũng không phải là không có tiền, không rảnh rỗi ở đây đùa với ngài”
“Vậy ta tặng cậu thêm một khối kim nguyên bảo rồi cậu ở lại nói chuyện với ta thêm một chút.”
Rõ ràng là đổi một cách nói chuyện nghe có vẻ xuôi tai hơn.
Tiểu Vân Triệt nghiêng đầu suy nghĩ: “Ngài rốt cuộc muốn thỉnh giáo ta chuyện gì? Mời nói ngay”
Thẩm Phong Vân rút một bức họa từ trong ngực áo ra, bày ra trước mặt Tiểu Vân Triệt rồi hỏi: “Vậy cậu có biết người này không?”
Phượng Lôi Ngọc nhìn chăm chú bức hình, người được vẽ trên đó chính là Lãnh Băng Cơ, trong lòng nàng kinh ngạc, cuống quýt kéo tay Tiểu Vân Triệt, toan định rời đi: “Thời gian đã muộn quá rồi, chúng ta mau đi thôi, ngày mai lại chơi tiếp”
Chân nhỏ Tiểu Vân Triệt vừa bước hai ba bước đã dừng lại, cậu bé giãy ra khỏi tay Phượng Lôi Ngọc, xoay người trở vê rồi túm lấy bức họa trong tay Thẩm Phong Vân đi. Cậu bé trịnh trọng cất tiếng cảnh cáo Thẩm Phong Vân: “Mẫu thân của ta đã có Cừu phụ thân rồi, người đã trở thành một nữ nhân có trượng phu, ngài đừng có mà mơ tưởng linh tinh” Nói dứt lời, Tiểu Vân Triệt ngay lập tức cầm bức họa rời đi, trên miệng vẫn không quên lầm bầm: “Mẫu thân của ta cũng thật là, vừa mới rời khỏi Giang Nam không hiểu sao đã chọc phải một tên tiểu bạch kiểm”
Dù bị mắng là tiểu bạch kiểm nhưng Thẩm Phong Vân vẫn còn đang ngây ngẩn cả người, nhiệt huyết trong lòng không ngừng sục sôi, đầu hắn như muốn “ong ong” mà nổ tung.
Quả nhiên là Băng Cơ! Quả nhiên là nàng ấy vẫn chưa chết, vãn đang ẩn cư bên cạnh Cừu thiếu chủ, vẫn còn sống êm đẹp! Ngay cả đứa nhỏ cũng vẫn bình an vô sự.
Thẩm Phong Vân suýt nữa mừng rỡ đến phát khóc ngay trên đường cái.
Gánh nặng đè nén trong lòng hắn suốt năm năm, vốn dĩ vẫn luôn khiến hắn khổ sở cuối cùng cũng buông xuống được rồi. Vị biểu ca chiến thần lừng lẫy năm đó rốt cuộc cũng có thể hồi phục rồi!