Chương
Ông lão hấp ta hấp tấp rút một nhánh hình con chó mặt xệ nhỏ nhất từ trên que cỏ ra, đưa cho Tiểu Vân Triệt: “Đừng khóc, nhóc đừng khóc nữa, gia gia tặng cho nhóc này”
Tiểu Vân Triệt không ưa thích gì con chó mặt xệ này, thế nên giơ tay chỉ vào một nhánh hình thất tiên nữ: “Ta muốn cái này. Cái này rất giống mẫu thân ta, ta muốn mẫu thân cơ!”
Từ trước đến giờ, Tiểu Vân Triệt này chỉ thích mỹ nhân.
Có điều, đây là kiểu tò he phức tạp và khó chế tạo nhất trong tất cả các tò he, nặn nên búi tóc với cành mận gai làm trâm cài ở trên đầu tốn rất nhiều công sức. Ông lão liếc nhìn vị tiểu thiếu gia tham lam như thế, thấy hơi đau lòng cho thời gian và sức lực của bản thân.
Cũng may, ông lão chỉ có một mình, một người ăn no là cả nhà không đói bụng. Bất chấp, quyết tâm lấy lại cái hình chó con về và rút cành gắn tò he hình tiểu tiên nữ ra.
Tiểu Vân Triệt lập tức nín khóc, mỉm cười, khuôn mặt tươi cười tựa như đóa hoa hướng dương mới nở rộ buổi ban mai: “Cảm ơn gia gia, gia gia thật là tốt”
Thế nhưng tiểu tiên nữ chưa được đặt trong tay đứa nhỏ thì đã bị người khác giật lấy trước.
Một tay Phượng Lôi Ngọc cầm lấy tò he, một tay đưa cho ông lão vài đồng, bất đắc dĩ cúi đầu dạy dỗ Tiểu Vân Triệt: “Chỉ có năm đồng mà người cũng muốn lấy hời. Ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?”
Ngay cả một biểu hiện tự giác mà Tiểu Vân Triệt cũng hoàn toàn không có: “Phụ thân tại không cần ta nữa, còn mẫu thân ta thì phải tái giá. Từ nay về sau, tiểu thiếu gia đây sẽ phải tự lực cánh sinh. Nếu như không tiết kiệm một ít thì sau này, làm sao có thể lấy người được?”
Phượng Lôi Ngọc tốt tính, cũng chẳng tức giận nữa, nhếch miệng cười véo cái mũi nhỏ vểnh
cao của đứa nhỏ: “Cùng lắm thì ta không nhận sính lễ của ngươi là được”
Ông lão đứng một bên nhìn cảnh tượng này mà trợn mắt há hốc. Trời ơi, lão già này đã lăn. lộn hơn nửa đời người vẫn chưa cưới được một thê tử, đứa nhỏ này mới chỉ cao bằng ba miếng đậu hũ khô gộp lại mà đã lấy được một đại cô nương như hoa như ngọc rồi.
Chủ yếu chính là tiểu tử lại còn chạy đến trước mặt lão dốc sức tỏ ra bi thảm, nhằm hời được năm đồng của bản thân, đây là thói đời gì đây?
Tiểu Vân Triệt thậm chí chẳng cảm kích chút nào: “Nương của ta nói rằng nam nhân là cỗ máy kiếm tiền, còn nữ nhân là tráp giữ tiền. Ngươi không thể cứ tiêu tiền phung phí như nước thế này được, gia sản bạc triệu của ta sớm muộn gì cũng sẽ bị ngươi hủy hoại hết”.
Phượng Lôi Ngọc nổi giận lườm hẳn một cái, bất đắc dĩ lắc đầu: “Mẫu thân người sắp tái giá tới nơi rồi, mà người vẫn còn đang đứng đây, nghĩ đến lão bà này sao? Giờ ta phải tốn công vào vương phủ để hỏi chuyện, mấy người bọn hắn không thể nào trông chừng người nổi đâu.”
“Liên quan gì đến ta chứ? Nếu mẫu thân tái giá, lại tìm thêm cho ta một người phụ thân nhiều tiền như Cừu phụ thân thì chẳng phải về sau, ta sẽ càng giàu có hơn sao? Người nên sốt ruột ở đây là phụ thân ta mới đúng, ta cũng đâu cần phải lo lắng gì”.
Chẳng trách phu nhân Lương Khương luôn nói rằng Tiểu Vân Triệt là một con bạch nhấn lang, một đứa trẻ chuyên gài bẫy và hãm hại mẫu thân nó. Hôm nay được tận mắt chiêm ngưỡng, quả thực không phải là giả.
“Thể người chưa từng nghĩ tới rằng nếu như mẫu thân ngươi tái giá thì Cừu phụ thân của ngươi có còn cần người nữa không sao? Dung mạo của ngươi cũng chẳng đẹp đẽ gì, lại còn là yêu tinh toàn gây rắc rối. Đợi đến lúc phụ thân không thương, mẫu thân không yêu người nữa, để xem còn người nào cần người hay không?
Tiểu Vân Triệt nghiêm túc, cẩn thận suy nghĩ về điều đó: “Nói cũng có lý, may mà vẫn có phụ thân của ta. Phía đông không sáng thì phía tây sáng. Hôm nay ta tới tìm phụ thân, nếu phụ thân nhận ta thì ta cũng sẽ không rời đi nữa. Để mẫu thân yên tâm tái giả, không cần phải lo lắng cho ta.”
Một tràng mạch lạc, có hệ thống này khiến ông lão nặn tò he bị sốc đến kinh hoàng, cằm suýt chút nữa đã rơi xuống tới nơi rồi.
Câu nói tiếp theo ngay sau đó của Phượng Lôi Ngọc lại càng khiến con người của ông lão trợn trừng gần như vượt ra ngoài viền mắt.