Chương
“Vậy cũng được, ta nghe nói hiện giờ, dưới gối hoàng đế có sáu bảy tôn nữ, nhưng lại không hề có tôn tử. Nếu như người nhận tổ quy tông, ăn món ngon, uống rượu say, đãi ngộ như thế hẳn là cũng không tệ cho lắm”
Ông lão cảm thấy rằng hai người này chắc là mắc chứng bệnh thần kinh rồi, họ nghĩ cái gì vậy? Hoàng tôn? Đùa kiểu gì thế? Nếu như trong số các hoàng tử bây giờ mà có một nhi tử vừa đáng yêu lanh lợi lại vừa đáng ghét thế này thì nhất định phải đặt lên bàn thờ Phật để cúng bái, sao còn có thể không chịu nhận được?
Ông lão cất mấy đồng vào trong túi, cúi đầu tiếp tục nhào nặn tò he, không muốn nói chuyện vớ vẩn, lung tung với một đứa trẻ nữa.
Tiểu Vân Triệt bị Phượng Lôi Ngọc mê hoặc, nhất thời cảm thấy điều đó vô cùng đáng tin cậy. “Khi phụ thân mất thì mẫu thân sẽ xuất giá, đứa nhỏ phải tự mình chăm sóc mình thôi. Nam Chiểu ở xa như vậy, ai biết phụ thân mình thế nào? Mình cũng chỉ là một tiểu hài tử, cho nên chẳng muốn can thiệp vào chuyện của người lớn đâu?
Bởi vậy, đứa nhỏ gật đầu lia lịa như giã tỏi: “Ta nghe nói một vị quan lớn có thể có tam thê tứ thiếp, xây cất rất nhiều căn nhà, lấy rất nhiều thê tử. Ta cũng không muốn trở nên không có tiền đồ giống như Cừu phụ thân”
Phượng Lôi Ngọc tức giận, từ chóp mũi hừ một tiếng: “Tiểu sắc quỷ, được có tài nói năng ngọt xớt của Cừu phụ thân là người học một hiểu mười, còn toàn bộ phương diện tốt đẹp kia đều bị người loại bỏ hết”
Hai người trò chuyện với nhau câu được cấu không, nghe thấy tiếng vó ngựa hỗn độn nơi đầu chợ vang lên, sau đó dân chúng tự giác tránh ra tạo nên một lối đi.
Phong vương gia đã hồi phủ.
Mộ Dung Phong dẫn theo phó tướng và một số thần binh trở về từ quân doanh. Hắn ngồi trên lưng ngựa, thân mang cẩm bào, đầu đội mũ bạc, lông mày lưỡi mác dài đến tóc mai, đối mắt như hồ nước lạnh, dáng vẻ hiên ngang cùng khí thế cao ngạo và lạnh lùng khiến mọi người tự giác nhượng bộ lui về phía sau, không dám ngước mặt lên nhìn.
Phượng Lôi Ngọc lập tức chợt thấy phấn chấn cả người, vỗ vỗ vai Tiểu Vân Triệt: “Phụ thân của người quay về rồi đấy, hiện tại phải xem xem người làm thế nào?
Tiểu Vân Triệt nghiêng đầu, từ xa tới gần nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Phong, cái miệng nhỏ kinh ngạc mở ra: “Quái, hắn chính là phụ thân thân sinh của ta sao? Thật là uy phong!”
Sau đó lại nói thêm một câu: “Đương nhiên, so với tiểu thiếu gia ta thì vẫn còn kém hơn một chút.”
Hai tay của ông lão nặn tò he đã ngừng làm việc, dùng đôi mắt già nua hơi mờ mịt quan sát đứa bé cứ luôn mở miệng nói nhảm rồi lại nhìn về phía Phong vương gia cao quý, không hề tầm thường. Lão già vậy mà lại cảm thấy hai người hình như có chút điểm giống nhau. Ít nhất, chẳng phải ai cũng có được thái độ kiêu ngạo này.
Sau buổi luyện binh, Mộ Dung Phong trở về, từ xa xa trông thấy cửa lớn của Kỳ vương phủ, trong lòng cảm giác khó chịu như cỏ dại mọc lên. Nhưng mà, nếu hắn không quay về Triều Thiên Khuyết mà ở lại trong quân doanh thì sẽ mãi lăn qua lăn lại, chẳng thể nào ngủ được.
Có vẻ như chỉ khi hắn ngủ trên chiếc giường mà Băng Cơ từng ngủ thì trong giấc mộng của mình, hắn mới được nhìn thấy Băng Cơ, mới được làm bạn với nàng.
Nghĩ đến đây, trong lòng lại xuất hiện thêm một cơn đau nhoi nhói, bàn tay đang giữ cương ngựa càng siết chặt, dùng sức cắn răng cố nén xuống nỗi chua xót dâng trào nơi đầu cổ họng.
“Này!”
Giọng điệu trẻ con bị bộ, không lớn, cặp mắt của Mộ Dung Phong vẫn nhìn thẳng, dường như không hề nghe thấy.