Chương
Tất nhiên, Tiểu Vân Triệt không thể khoanh tay chịu trói, đứa nhỏ ngẩng mặt lên trừng mắt nhìn Mộ Dung Phong: “Vậy ta hỏi ngài, mẫu thân của ta sắp tái giá rồi, rốt cuộc là ngài có quan tâm hay không đây?”
Có mấy khi Mộ Dung Phong tốt tính được như hôm nay, hắn khẽ hừ lạnh một tiếng: “Mẫu thân ngươi tái giá thì có liên quan gì đến bản vương đâu?”
Giọng điệu lạnh lùng, tựa như trộn lẫn với những mảnh bằng giá rét.
Tiểu Vân Triệt bĩu môi, hậm hực ôm lấy bả vai mình: “Chẳng trách mẫu thân của ta không cần ngài, ngài quả là không có lương tâm mà, đáng lẽ ta không nên vượt ngàn dặm xa xôi đến kinh thành tìm ngài. Nương của ta tìm thêm cho ta một người phụ thân nữa cũng được, người ta tốt xấu gì cũng là thái tử Nam Chiếu, không thua kém gì ngài cả”
Ngay lập tức, có mấy người đưa mắt nhìn lẫn nhau, không hẹn mà cùng lúc bật cười lớn: “Thằng nhóc này tới đây để chọc cười chúng ta hay sao thế? Tái giá cho thái tử Nam Chiếu ư, tại sao ta lại không tài nào tin tưởng được? Ở Nam Chiểu không có nữ nhân sao? Bằng không thì vì sao còn chạy tới Trường An tìm một nữ thần đã có tướng công”
Bọn họ vậy mà lại làm nhục lão nương của mình thế này, tiểu thiếu gia rất nổi giận, tức điên lên chất vấn Mộ Dung Phong: “Bọn họ nói thê tử của ngài như vậy, mà ngài lại chẳng thèm để ý, ngài vẫn còn là một nam nhân sao?”
Mộ Dung Phong quan sát cậu bé một lúc lâu, sau đó lại vội vã thu hồi tầm mắt, không dám nhìn thêm nữa, đột nhiên bàn tay đang cầm cương ngựa siết chặt.
Khuôn mặt còn chưa mất hết dáng vẻ trẻ con và cả cặp mắt trong veo sáng ngời như nước này sẽ luôn làm gợi lên nỗi niềm tiếc nuối và những hồi ức tàn nhẫn nhất trong lòng hắn, khiến trái tim hắn đau đớn như bị dao cắt.
Trong mắt Vân Triệt, loại thái độ này có vẻ hơi lạnh nhạt, do đó tiểu thiếu gia càng lo lắng hơn.
“Phải nói rằng Thẩm thế tử đó thật không đáng tin. Hắn nói cái gì mà phụ thân ta nhớ nhung mẫu thân của ta tới mức sắp phát điên rồi, lừa gạt chúng ta đi một chuyến vô ích, chẳng có ý nghĩa gì. Đôi chân ngắn củn, nhỏ bé này của tiểu thiếu gia ta cũng mỏi nhừ luôn rồi. Thôi mặc kệ, nương tử, chúng ta đi, chưa biết chừng chạy tới Nam Chiếu vẫn còn có thể ăn chực một bữa yến tiệc rượu thịt no say”
Dĩ nhiên Phượng Lôi Ngọc đứng bên cạnh không hề nhúc nhích.
Tiểu thiếu gia này chính là đang cố tình lừa dối đùa giỡn người ta, đến cả nhà mình là chỗ nào cũng không nói ra thì ai thèm đoái hoài chuyện mẫu thân đứa nhỏ tái giả chứ.
Mộ Dung Phong vừa nghe thấy ba chữ “Thẩm thế tử”, lập tức sửng sốt: “Ngươi nói ai?”
Vị tiểu thiếu gia phô trương quá mức, hậm hực quay mặt lại: “Còn có thể là ai được nữa, chẳng phải là khâm sai đại nhân cầm thượng phương bảo kiếm trong tay cứ ra vẻ ta đây hay sao? Hắn còn lừa ta gọi hắn là biểu thức, hừ, đồ lừa đảo. Đợi tới lúc quay lại, ta phải bảo Cừu phụ thân của ta đánh hắn mới được.”
Thẩm Phong Vân, biểu thức? Cừu phụ thân?
Mộ Dung Phong đột nhiên nhìn về phía Phượng Lôi Ngọc đang ở bên cạnh, vừa mới trông thấy nàng thì hắn đã cảm thấy có chút quen thuộc không thể diễn tả. Sau khi được tiểu tử kia nhắc nhở, hắn mới bỗng chốc nhớ tới một người, chính là nữ tử trông như mệt bở hơi tại nằm ở trên giường sinh nam hài nối dõi cho Cừu thiếu chủ ngày hôm ấy.
Cừu thiếu chủ!
Hai tay nắm chặt dây cương ngựa run rẩy, hắn nhìn chằm chằm vào Tiểu Vân Triệt, yết hầu chuyển động, cố nuốt chua xót trong cổ họng mình xuống, gằn từng chữ một: “Mẫu thân của nhóc là ai?”
“Nương của ta đương nhiên chính là lão bà của ngài!”
Máu nóng cả người Mộ Dung Phong sôi trào, căn bản không hề nghĩ ngợi chút nào mà bật thốt lên một câu: “Lão bà của ta là ai?”.