Chương
Hoàng đế lão gia tử ngồi trên long ỷ, ngủ gà ngủ gật. Hôm qua, ông ta kích động đến nỗi không ngủ được, nắm chặt đôi chân hôi hám mập mạp của Tiểu Vân Triệt mà không chịu buông ra, ngủ với Huệ phi mà mình yêu thích nửa đêm. Sáng sớm thể này đã phải dậy để thượng triều, ông ta thực sự là ngủ còn muộn hơn chó mà dậy lại sớm hơn gà, cái ngôi hoàng đế này cũng không phải người nào cũng làm được.
Thái giám rón rén đi tới. Hoàng đế lão gia tử lập tức nhướng mi mắt lên: “Ngươi cũng chờ tới mức nôn nóng rồi à?”
“Không phải đầu ạ” Thái giám thận trọng hồi bẩm: “Lòng hăng hái đã hao mòn gần hết rồi ạ”
Lúc này, hoàng đế lão gia tử mới lười biếng duỗi eo, ngáp một cái thật dài: “Ai ai cũng lo chuyện bao đồng, chẳng quan tâm đến việc lớn của đất nước, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm
vào chuyện nhà trẫm. Hôm nay muốn nạp phi, sáng mai lại hoang dâm, háo sắc, xao nhãng triều chính, hết lần này tới lần khác mãi là bọn họ có lý. Trẫm có thể nhận sai tôn tử ruột thịt của mình hay sao? Có phải là do thầy trẫm có hoàng tôn nên mấy người bọn họ đều trông mà thèm đến luống cuống rồi hay không?”
Thái giám không dám trả lời, chỉ lắng nghe hoàng đế lão gia tử tự mình càu nhàu. Con người ta, càng lớn tuổi lại càng khó tránh khỏi lải nhải nhiều. Không thử suy nghĩ một chút, toàn bộ văn võ bá quan cả triều này đều đã tam thê tứ thiếp, tử tôn quanh quẩn nơi đầu gối, ngoại trừ Lãnh tướng ra thì ai hiếm lạ gì tôn tử chứ?
Hoàng đế trút giận xong, mới phất tay: “Thượng triều đi, phải bàn bạc xong việc của triều đình để trẫm nhanh chóng trở về bồng đứa nhỏ”
Thái giám đáp lại: “Tuân mệnh”
Nhưng trong lòng lại thầm thì, hoàng thượng luôn luôn siêng năng lo việc triều chính, gió kệ gió, mưa kệ mưa chưa bao giờ bỏ bê chuyện triều đình chỉ vì lưu luyến phi tử. Thế mà hôm nay lại vì kim tôn của mình, thậm chí ngay cả ý muốn thượng triều cũng còn không có.
Đây gọi là nước muối tạo đậu hủ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Ngóng trông rằng Phong vương gia sẽ sớm ngày thắng trận quay về, trở lại triều đình. Bằng không, chưa biết chừng một ngày nào đó, hoàng thượng sẽ thực sự dẫn theo tiểu hoàng tôn của mình thương triều.
Mộ Dung Phong lòng như lửa đốt đuổi theo thê tử, làm sao còn có thể lo lắng gì tới việc một trăm nghìn quân binh, đi đường bằng hai chân, chậm rì rì trì hoãn thời gian, chẳng biết bao lâu nữa mới vượt đèo lội suối tới được Nam Chiếu.
Hắn dẫn đầu năm mươi ngàn kỵ binh cưỡi ngựa lao thẳng đến Dự Châu, ước ao giá như sau lưng mọc ra đôi cánh để bay ngay tới trước mặt Lãnh Băng Cơ. Hắn cũng chẳng quan tâm tới chuyện trừng phạt thái tử Nam Chiểu, trước tiên phải ôm chặt lấy nàng, ai dám quấy rầy thì sẽ trực tiếp đánh cho kẻ đó tàn tật.
Khi hắn chạy từ kinh thành đến Hoài Châu, lần đầu tiên liên lạc được với người của Thẩm Phong Vân. Thân binh bị dáng vẻ lo lắng của hắn suýt nữa dọa sợ, lập tức kể với hắn rằng sau khi đuổi kịp, Cừu thiếu chủ đã chiến đấu với thái tử Nam Chiếu một lần. Tuy nhiên, đối phương có cao thủ bên cạnh, hơn nữa thêm cả Yêu Cửu am hiểu thuật trùng cổ gây khó dễ, hắn ta gặp chút thiệt thòi về độc trùng, đối thủ lại còn chạy trốn.
Không chỉ vậy, thái tử Nam Chiểu đã lo trước tính sau, lên kế hoạch đường rút lui xong xuôi từ lâu, kèm chặt hai bên Lãnh Bằng Cơ, sử dụng kế sách lặng lẽ chuồn mất rồi đi thẳng theo đường thủy.
Dựa vào phương hướng, chắc hẳn là đã chạy thoát về phía Nam Chiểu. Thẩm Phong Vân và Cừu thiểu chủ đã tụ họp lại, tìm kiếm một chiếc thuyền quan và đuổi theo đường thủy.
Vậy thì thật là phiền toái.
Thứ thật sự ngăn cách Dự Châu và Nam Chiếu chính là muốn sống nghìn núi. Nếu như thái tử Nam Chiếu đi theo đường dành cho quan lại thì dọc đường đi, cừu thiếu chủ vẫn có thể cho chim bồ câu bay đi truyền thư và sai người vây đuổi chặn đường. Tuy nhiên, hắn ta lại đang đi theo đường thủy, bốn phía rộng mở, chẳng có bao nhiêu ưu thế.
Năm mươi ngàn kỵ binh này của hắn tự nhiên cũng không thể trôi nổi trên mặt nước.