Chương
Công chúa Nam Chiểu đột nhiên trở về, nếu như hành tung của nàng bị phát hiện vậy thì thân phận của hắn ta cũng bị lộ. Thế nên bất đắc dĩ hắn ta chỉ đành kéo Lãnh Băng Cơ vào trong cánh cửa tủ này để trốn thôi.
Nói như thế thì chắc hai người cũng không phải bạn cũng không phải kẻ thù, cũng không phải là kẻ địch của nhau.
Bên trong ngăn tủ rất hẹp, Lãnh Băng Cơ và người ở trong tủ không thể không dính chặt vào với nhau thì mới có thể miễn cưỡng ở trong đó được.
Đối phương rõ ràng là một người đàn ông, lúc đối phương bịt lấy miệng của Lãnh Băng Cơ, từ vết chai mỏng ở lòng bàn tay cho đến bàn tay với khớp xương to nàng có thể đoán ra được hắn ta là một người thường xuyên tập võ.
Cơ thể hai người dán chặt lại với nhau, lưng của Lãnh Băng Cơ dán chặt lên lồng ngực của người đàn ông, nhiệt độ xuyên qua bộ quần áo mỏng manh của hai người truyền tới. Hình như nàng có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của đối phương nữa.
Hơn nữa, hơi nóng phả ra từ mũi và miệng của người đàn ông phả vào đỉnh đầu của Lãnh Băng Cơ, tư thế như thế này của hai người vô cùng mập mờ.
Thậm chí Lãnh Băng Cơ còn có thể cảm nhận được cơ thể của người đàn ông còn đang hơi run nữa, giống như là có một chút kích động, hắn ta đang cố gắng hết sức để nhẫn nhịn vậy ấy.
Điều này khiến Lãnh Băng Cơ không khỏi nhờ tới đêm trung thu của năm năm về trước, lúc nàng đang trốn ở trong một chiếc tủ ở đại điện trong hoàng cung thì đột nhiên Tề Cảnh Vân từ bên ngoài chui vào trong. Hai người trốn chung một chỗ, mặt đỏ tim đập nhanh vô cùng xấu hổ.
Điều khác nhau chính là vào lúc ấy chiếc tủ kia rất rộng rãi không đến nỗi phải chen chúc như lúc này.
Lãnh Băng Cơ cảm thấy không được thoải mái thế nhưng nàng lại không dám động đậy một chút nào cả. Nàng sợ gây ra một chút động tĩnh nào đó hấp dẫn sự chú ý của công chúa Nam Chiếu và Yêu Cửu ở bên ngoài, thế nên nàng cũng chỉ có thể âm thầm chuẩn bị thôi.
Thậm chí Lãnh Băng Cơ còn không dám nhìn ra bên ngoài qua khe hở của cánh cửa tủ, nàng chỉ có thể nghe tiếng công chúa Nam Chiểu và Yêu Cửu nói chuyện với nhau.
Giọng nói của công chúa Nam Chiếu nghe rất quen, dường như Lãnh Băng Cơ đã nghe được từ đâu rồi ấy nhưng nàng lại không nhớ ra được mình đã nghe thấy ở đâu.
“Thân phận của nàng ta là gì? Thật ra là người cao quý hay hèn kém gì đó cũng không sao cả, phụ vương và mẫu hậu của ta đều là những người rất văn minh”
Yêu Cửu nói: “Cũng không phải là nàng ta có xuất thân không tốt mà là nàng ta đã có một đứa con rồi. Nàng ta chính là nữ nhân được chủ nhân của Cừu gia ở Giang Nam nuôi dưỡng ở bên ngoài”
Công chúa Nam Chiểu có hơi ngạc nhiên, nàng ta nói: “Nàng ta đã thành thân rồi sao? Một nữ nhân như thế sao ca ca của ta có thể để ý đến được chứ? Tiêu chuẩn của huynh ấy cao lắm mà.”
“Có thể là do thái tử nhất thời cảm thấy hứng với nàng ta. Nàng ta luôn tỏ ra xa cách với thái tử không giống với những nữ nhân khúm na khúm núm khác, ngược lại lại khơi gợi lên dục vọng chinh phục của thái tử điện hạ”.
Công chúa Nam Chiếu bĩu môi rồi nói: “Ta còn tưởng là tiểu thư cành vàng lá ngọc gì đó khiến cho thái tử coi trọng như thế cơ. Một nữ nhân đã thành thân thì làm sao có thể xứng với thái tử điện hạ đây. Ta e là nàng ta đã giở trò gì đó trên người ca ca của ta rồi? Không được, ta phải đi hỏi thăm xem sao để tránh cho hai ngày nữa gặp phụ vương và mẫu hậu, bọn họ chưa chắc đã vui mừng được đâu”
“Đã muộn như thế này rồi, chúng ta không nên nhất thời nóng vội đâu?
Công chúa Nam Chiếu đi tuần tra quanh căn phòng một lượt, tiếng bước chân dừng lại, nghe âm thanh giống như là đang mở bình sứ ra phát ra một tiếng kêu lanh lảnh.
“Nếu như thái tử nghỉ ngơi rồi thì ta sẽ không làm phiền huynh ấy nữa” Công chúa Nam. Chiểu đậy nắp bình sứ lại rồi nàng ta xoay người lại dặn dò Yêu Cửu: “Ngươi nhớ dặn dò đám thị vệ canh giữ nơi này thật tốt không được lơ là cảnh giác. Ngươi cũng biết rồi đấy, tuy dịch bệnh Trường An đã qua nhưng chỉ cần mẫu cổ vẫn còn ở chỗ này của ta thì vẫn sẽ có cơ hội tiếp tục bùng phát lên một lần nữa”