Chương
Lãnh Băng Cơ trở lại căn phòng mà nàng đã tạm thời ở, Mộ Dung Phong theo sau nàng từng bước. Cả hai không hẹn mà cùng giống nhau trở nên có chút lo lắng, giống như một cặp đôi trẻ gặp nhau lần đầu trong buổi xem mắt.
Ngay khi Lãnh Băng Cơ bước vào phòng, cánh cửa phía sau đóng lại một tiếng “Rầm”, sau đó cổ tay nàng bị Mộ Dung Phong bắt lấy từ phía sau, xoay người một cái lập tức ngã vào trong tay Mộ Dung Phong, sau đó, hắn đẩy nàng đến trước cánh cửa.
“Mộ Dung Phong”
Nàng ta vừa mở miệng, môi đã bị Mộ Dung Phong lấp kín đầy chặt chẽ rồi.
Năm năm thật vất vả, vừa rồi nhìn có thể nhìn nhưng không được hôn, càng khiến hắn cảm thấy khó chịu lòng như: lửa đốt.
Cuối cùng cũng mong đến một nơi không có ai, Mộ Dung Phong sốt ruột đến mức hận không thể nuốt trôi nàng vào cái bụng này. Ăn ngấu nghiến, giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm. Ngay cả khi hắn không biết mùi vị của nó như thế nào, miễn là nàng hoàn toàn thuộc về chính hắn, hắn sẽ cảm thấy an tâm rồi.
Hành động của hắn có chút thô lõ, lời lẽ càng xông xáo liều lĩnh. Độc đoán khóa chặt Lãng Băng Cơ, vô cùng lo lắng trằn trọc.
Nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng sau bao lâu, kỹ thuật của hắn cũng không có chút tiến bộ, ngược lại càng thêm lưu manh, chưa kể đến cơn đau do cắn môi, vẫn còn mùi máu †anh mặn nồng thấm vào miệng.
Lãnh Băng Cơ biết rằng đó là vết máu từ đôi môi nứt nẻ của mình.
Trái tim mềm mại của nàng gần như nhỏ giọt, thè đầu lưỡi ra và vạch ra vết thương của hắn ta, đưa cho cho hắn ta một chút dưỡng chất.
Sự chủ động của Lãnh Băng Cơ, ngòi nổ trong lòng Mộ Dung bị châm đốt bùng cháy, sự cuồng dã trong cơ thể hắn hoàn toàn bộc phát ra, hoành hành chống lại nàng một cách tham lam và độc đoán.
Lãnh Băng Cơ không còn chút sức lực nào, nàng mềm nhữn ra, dồn hết sức nặng của mình vào trong vòng tay của Mộ Dung Phong. Người giống như con cá mắc cạn, tuyệt vọng hấp thụ mùi vị thuộc về mình, cố gắng ôm chặt lấy mình trong lồng ngực của hắn, không có kẻ hở nào.
Nhịp thở ngày càng nhanh, ham muốn ngày càng rõ ràng.
Nó giống như một cơn gió nổi lên trên mặt đất, cuốn theo những con sóng trên biển, từng lớp từng lớp và cuối cùng trở thành một cơn sóng dữ dội, bất chợt dâng lên, lên đến điểm cao nhất, rồi đồn dập dồn dập vào bờ biển.
Những con sóng trắng xóa tan thành từng mảnh, nhưng niềm đam mê trào dâng được thăng hoa trong bước nhảy vọt tuyệt vọng đến nao lòng này.
Hai tay Mộ Dung Phong cũng dần dần trở nên không thoả mãn, những ngón tay có các khớp rõ thon dài, gần như dùng sức mạnh bạo khống chế vòng eo thon thả của Băng Cơ, sau đó hắn ôm ngang người nàng, sải bước đi vào trong phòng, cùng nhau ngã vào trong màn giường ngủ.
“Băng Cơ “Mộ Dung Phong nuốt nước miếng xuống trái cổ, khó khăn nói: “Nàng có biết ta nhớ nàng nhiều như thế nào không? Ngày nào ta cũng mơ thấy nàng, nhưng đáng tiếc, mỗi lần như vậy, nàng đều giống như không khí, khi nàng đang trong tầm tay ta thì đột nhiên biến mất không thấy nữa. Sau đó, hết đêm dài này đến đêm khác, ta chỉ ngồi canh trên nóc lêu mà không dám ngủ nữa. Bởi vì, ta rất sợ, mùi vị của loại mất mác đó, nó giống như là bị lăng trì vậy, nó khiến tim ta rỉ máu, duy nhất chỉ có nỗi đau vẫn rõ ràng như vậy”.
Lãnh Băng Cơ nâng tay lên, chậm rãi vuốt nhẹ khuôn mặt của hắn, lông mày của hắn, tđầy thâm tình và chuyên tâm:”Là †a không tốt”.
“Không phải, là ta quá khốn nạn, đại ca nói rất đúng, từ trước đến nay, đều là nàng luôn nỗ lực giữ gìn gia đình của chúng ta, bảo vệ ta. Nhưng mà những phiền phức và đau khổ này đều là ta mang tới cho nàng. Chung quy vẫn là do ta đối xử với nàng chưa đủ tốt, chưa đủ tin tưởng.
Thời khắc mà ta đánh mất đi nàng, cuối cùng thì ta mới hiểu rõ được, yêu một người, không chỉ là đau lòng, cưng chiều mà còn cần phải hiểu nữa. Là ta không đủ hiểu nàng mới làm cho nàng phải chịu cực khổ đến như vậy.
Từ nay về sau, Băng Cơ, ta Mộ Dung Phong bảo đảm tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến nàng. Quảng đời còn lại của ta sẽ bảo vệ nàng, bảo vệ con cái của chúng †a, gia đình của chúng ta, đời này kiếp này sau này sẽ không chia cách nữa”