Chương
Cừu thiếu chủ giơ tay xoa xoa đầu nàng, sợi tóc mềm và suôn mượt như lụa. Người ta nói người có mái tóc mượt thì tính tình cũng sẽ rất tốt, quả nhiên là như vậy. Hắn chưa từng thấy Phượng Lôi Ngọc tức giận bao giờ, chẳng sợ Tiểu Vân Triệt quậy phá như thế nào thì vẫn nuông chiều đứa nhỏ, mềm mại như bông vậy.
“Tiểu nha đầu nói chuyện nhanh mồm nhanh miệng”
Phượng Lôi Ngọc nghiêng đầu và từ từ nở một nụ cười lộ ra hai lúm đồng tiền vô cùng ngọt ngào lại nhã nhặn.
Cừu thiếu chủ cười cười, cũng không nhắc lại mà xoay người đi.
Hôm nay, trong phòng tân hôn của Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong thì Băng Cơ nói với hắn rất nhiều chuyện và nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Băng Cơ có thể tìm lại hạnh phúc của bản thân, tìm được nơi chung thân, hắn vừa vui mừng vừa chua xót.
Từ nay về sau, vui buồn của nữ nhân này đã thuộc về người khác, không liên quan tới hắn nữa rồi.
Hắn thích Băng Cơ không hề ít hơn bất cứ người nào. Hắn hiểu rằng thích là thành toàn, là trả giá, là thoái nhượng. Không khiến Băng Cơ phải khó xử, không cho nàng áy náy tự trách, cho nên hắn phải giả vờ như là bản thân không sao cả.
Tới lúc phải rời đi rồi..
Lãnh Băng Cơ nói, mặc dù họ không phải người yêu hay vợ chồng nhưng vẫn là người nhà không thể tách rời.
Băng Cơ hy vọng hắn có thể dũng cảm bước ra khỏi nội tâm của bản thân, tìm lấy hạnh phúc thuộc về hắn. Có một số thứ cho dù là không có Mộ Dung Phong thì nàng cũng không có cách nào cho hắn.
Cho hắn thời gian, hắn cần chữa trị, cần đột phá, cần vứt bỏ. Có lẽ, hắn có thể thử.
Sáng sớm ngày thứ hai, ánh ban mai nhàn nhạt.
Cừu thiếu chủ đứng dậy, vác bao hành lý đơn giản ở trên lưng, nâng thanh trường kiểm lên, quay đầu nhìn lại bức tường Vương phủ, thở dài một hơi rồi mở cửa ra.
Có một người đang ngồi ở trước cửa, ôm chặt vai cuộn tròn người lại, có sương sớm đọng trên tóc, toàn thân ẩm ướt, cũng không biết ngồi ở đây bao lâu rồi.
Đối phương nghe được tiếng hắn mở cửa liền lập tức đứng dậy, đem hành lý ôm vào trong ngực, hơi ngượng ngùng cười cười với Cừu thiếu chủ, chớp chớp mắt mê mang như nai con: “Chủ tử”
Cừu thiếu chủ khẽ nhếch mày kiếm: “Không phải nói người ở lại sao?”
Cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, rút kiếm bước đi.
Tay áo bị người phía sau túm lại. Phượng Lôi Ngọc sợ hãi túm lấy hắn, năn nỉ nói: “Cùng nhau, có được… không?”
Dùng ngữ khí làm nũng của Tiểu Vân Triệt, mềm mại nhu mì, Cừu thiếu chủ hưu lạnh: “Gánh nặng”
Phượng Lôi Ngọc giơ tay qua đầu, lời thề son sắt: “Ta cam đoan sẽ không gây phiền toái ho chủ tử. Người nói đi thì ta đi, người nói dừng thì ta dừng, ta bưng nước rót trà cho người”
“Ta chưa có yếu ớt như vậy, cần người kề cận hầu hạ ta”
“Nhưng ta cứ thích hầu hạ chủ tử”
Cừu thiếu chủ không chút lưu tình giật ống tay áo trong tay nàng ra, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.
Phượng Lôi Ngọc ôm hành lý, chầm chậm đi theo phía sau hắn.
Sáng sớm trên ngã tư đường không có nhiều người đi lại, hai người một người trước một người sau, một người lững thững đi còn một người thở hồng hộc đuổi theo.