Chương
Đến lúc đó để cho bọn chúng phải quỳ dưới chân mình, ngoan ngoãn gọi một tiếng tổ tông, tâm phục khẩu phục, xem còn ai dám đụng đến một sợi lông của mình?
Hôm nay Lý phu nhân đã chĩa giáo vào miệng của mình trước, đúng lúc trong tay mình lại đang nắm chặt một điểm yếu của bà ta mà chưa ai hay biết biết này, nên có thể khai đao về phía bà ta trước, để cho đám người này biết hệ quả của việc đụng chạm đến mình là như thế nào
Nàng lặng im không lên tiếng, chậm rãi quét qua một vòng rồi cố gắng ghi nhớ thân phận của những người này vào trong lòng.
Đừng trách ta nham hiểm để tiện, nếu như người không đụng chạm đến ta, thì ta cũng sẽ không đụng chạm đến người.
Lý phu nhân không trâu bắt chó đi cày, khi không lại làm những việc ngoài khả năng, không còn cách nào để phản bác lại, không biết phải nên làm thế nào mới tốt.
Bà ta nghiến răng ra lệnh cho bà tử ở bên cạnh: “Ngươi đi mời đại công tử đến đây lấy máu nghiệm thân trước đi.”
Bà tử cúi đầu đi ra ngoài ngay lập tức.
Hoàng hậu âm thầm hướng về phía ma ma tâm đắc của mình nháy mắt một cái, ma ma ngay lập tức hiểu ý, nhân có hội đang không có ai chú ý, lặng lẽ xoay người, bám đuôi chạy theo bà tử.
Lý Thượng Thư vừa mới rời khỏi Minh Đức điện, đã bị người gọi trở lại, không biết là có chuyện gì, vừa hỏi được thì mới biết bà vợ nhà mình làm con chim đầu đàn, khiêu khích Phong vương phi, trong lòng có chút buồn bực. Nhưng đang ở trước mặt hoàng hậu, nên không phát ra được.
Hoàng hậu ra lệnh cho người đi lấy một tách trà, rồi đổ thêm nước sạch.
Hai cha con cắt ngón tay, chậm rãi nhỏ máu vào trong ly nước sạch. Tay đại công tử nhà họ Lý run lên vài cái, biểu hiện dường như có một chút căng thẳng, vết máu theo đầu ngón tay rồi xuống móng tay, sau đó mới nhỏ từng giọt vào trong chén trà..
Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào chén trà, thấy hai giọt máu từ từ phân tản ra, sau đó lại dần dần thẩm thấu rồi cuối cùng dụng hợp lại với nhau.
Lý phu nhân nhất thời giống như vừa mới cướp lại được quãng đời còn lại sau này của mình, thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào chén trà, hùng hổ hăm doạ chất vấn Lãnh Băng Cơ: “Nhìn kìa, hai giọt máu đã dụng hợp lại cùng một chỗ rồi. Điều đó chứng tỏ hai người bọn họ hai cha con ruột của nhau, Phong vương phi người còn có gì để nói không?”
Dường như tất cả mọi người đều nhao nhao vào giúp đỡ: “Đúng vậy, xem ra phương pháp lấy máu nghiệm thân này quả thật là hiệu nghiệm. Phong vương phi cũng đừng có quên lúc trước mình đã hứa những gì”.
Đã có một tiền lệ trước như vậy rồi, nếu như máu của Tiểu Vân Triệt không thể dung hợp với máu của Phong vương gia, như vậy thì có thể chứng tỏ, không còn gì để nghi ngờ Tiểu Vân Triệt này là tiểu hoàng tôn giả mạo.
Vẻ mặt của Lãnh Băng Cơ ẩn chứa đầy những ý tứ sâu xa: “Tích máu nghiệm thân có đáng tin cậy hay không ta không biết, những phương pháp hoà tan máu này của Lý phu nhân vậy mà lại có tác dụng”
Lý phu nhân ra vẻ có lý chẳng sợ: “Phong vương phi nói như vậy là có ý gì? Hai người bọn họ vốn dĩ chính là phụ tử, dung hợp cùng nhau thành một thì cũng là hợp tình hợp lý”
Lãnh Băng Cơ không buồn biện hộ gì, chỉ là đột nhiên ra tay bất thình lình, nắm chặt lấy ngón tay của bà tử truyền lời kia, lưỡi dao trong tay nhẹ nhàng xẹt qua, ngay lập tức có máu tươi chảy ra.
Bà tử kêu lên đau đớn một tiếng, dùng sức tránh ra, nhưng lại không thoát khỏi bàn tay của Lãnh Băng Cơ. Lãnh Băng Cơ túm lấy bà ta, trực tiếp đem máu nhỏ giọt vào trong chén trà.
Một chuyện kỳ quái bỗng dưng phát sinh, máu của bà tử và hai giọt máu vừa rồi lại một lần nữa hoàn mỹ dung hợp lại với nhau cùng một chỗ.