Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

chương 170: 170: nói xấu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

May là từ sau khi Y viện Vương Phủ chuẩn bị xong, số dược liệu tốt mà nàng tích luỹ đem về từ Ninh Thành bên phố Bạch Hổ đều đã lục tục chuyến qua, thiệt hại về đồ dùng và trang trí bình thường thì cũng thôi, mua lại đồ mới, tu bổ những chỗ bị hỏng là hoàn toàn có thể khôi phục nguyên trạng cho căn nhà, nhưng những dược liệu nàng đích thân chọn và phơi khò thì chưa chắc có tiền là mua được.

Cơ Vấn Thiên không có suy nghĩ gì về kết cục của người nhà họ Hoàng, điều hắn ngạc nhiên là, Thích Vy thế mà lại có thể thản nhiên dùng hai thân phận của mình để làm chứng cho nhau… Nếu như sau này thân phận Thánh Thủ Tiên bị người ta bới ra, thì chẳng phải chuyện ngày hôm nay sẽ

trở thành yếu điểm của nàng, bị người ta lên án?

Thích Vy lại không có lo ngại gì: “Vậy đó cũng là chuyện của không biết bao nhiêu lâu nữa, dù thật sự bị bại lộ thì đã sao? Nói đến cùng vẫn là do người nhà họ Hoàng bất nhân bất nghĩa trước, còn không cho phép ta phán kháng à? Hơn nữa, người nhà họ Hoàng đều ngã xuống rồi, ta không tin còn ai rảnh rỗi vì đòi công bằng cho bọn họ mà đối đầu với một Thân Vương phi Nhất phẩm?”.

Trừ phi những kẻ đó vĩnh viễn không có vấn đề cần cầu xin nàng.

“Nhưng trải qua chuyện lần này, danh tiếng của ‘Thánh Thủ Tiên’ đã lan truyền hơi rộng, đổi lại lúc ở Ninh Thành, có thể xem như làm tuyên truyền miễn phí cho ta, nhưng tại kinh thành… Người quyền quý quá nhiều,

ngươi tra một chút, ta tìm hiểu một phen, có lẽ không tốn bao nhiêu công sức là những người đó có thể tìm đến Dục Vương phủ”.

Cơ Vấn Thiên gật đầu, quả thật là vậy, ớ kinh thành, trừ phi ngươi thật sự có quyền thế, có thế một tay che trời, bằng không, rất nhiều bí mật căn bản không thể giữ được mãi.

“Nàng là định?”

Thích Vy cười nói: “Cách tốt nhất để tránh bị người khác tra xét được chính là khiến bọn họ không thể điều tra, ta sẽ bảo Hồng Liên tuyên bố với bên ngoài, nói rằng: ‘Thánh Thủ Tiên’ không ngờ được lòng người ở Kinh Thành lại hiếm ác đáng sợ như thế, nàng ta chỉ là xuất phát từ lòng nhản ái của người làm y, ngay cả người bệnh

tính nết không tốt cũng có thể chữa trị hết minh, chẳng ngờ là sẽ bị người ta vừa mắng vừa đánh, thật sự nản lòng thoái chí, vì vậy quyết định bỏ đi, điều chỉnh tâm tình, không định ngày về”.

Cơ Vấn Thiên:”…”

“Ngộ nhỡ sau này cần dùng đến lớp nguy trang này, đến lúc đó lại cho ‘Thánh Thủ Tiên’ trờ lại kinh thành, bằng không cứ đế ‘nàng ta’ tiếp tục du hành tứ hải, không rõ hành tung là được rồi, vô cùng linh hoạt”.

Cơ Vấn Thiên: Thủ đoạn xử lý

quỷ dị như vậy, người bình thường thật đúng là không nghĩ ra được.

Cơ Vấn Thiên còn có thể nói gì nữa đây?

‘Nàng vui là được”.

Ba ngày sau, người nhà họ Hoàng mặt xám mày tro rời khỏi kinh thành.

Đã không còn chức quan, Hoàng Bình Thăng cũng không cần thiết đi đến nơi xa xôi nhậm chức, chỉ có thể dần theo người nhà về quê sinh sống, nhưng trong tay không còn nhiều ngân lượng, mạng lưới quan hệ gần như bị cắt sạch, có thế dự đoán được cuộc sổng sau khi trở về quê của họ chắc chắn sẽ không quá tốt.

Nhưng những điều này đã không còn liên quan đến Thích Vy, những thứ nàng cần đòi thì đều đã đòi lại, coi như thanh toán xong.

Không còn y viện ở phố Bạch Hổ cần ‘kinh doanh’, Hồng Liên dĩ nhiên khôi phục thân phận vốn có, sau khi những vết thương ngoài da lành lại, nàng ta ớ lại làm trợ thủ bên cạnh Thích Vy cùng với Nam Tinh, Thanh Đại.

Nói về y thuật, nàng ta càng giỏi hơn Thanh Đại một chút, bản thân đã có nền tảng sẵn, nếu nói Thanh Đại xem như là một y tá đạt chuẩn, vậy thì Hồng Liên chí ít cũng có thể tính là một thầy thuốc đạt chuẩn rồi, giữ lại bên người sẽ giúp ích cho nàng không nhỏ.

“Vương phi, hai ngày hình như bên ngoài có người nói xấu người”.

A Tứ đang giúp đỡ chế thuốc viên làm đẹp mới cho Quốc Sắc Thiên Hương Lâu, đột nhiên nhớ ra gì đó rồi nói.

Thích Vy tay lật xem sách y học bản địa mà mình chưa đọc do Cơ Vấn Thiên không biết lấy được từ đâu mang đến hai ngày trước, lơ đãng nói: “Hả? NỚI xấu gì”.

Gương mặt A Tứ nghiêm túc lại mang theo chút tức giận: “Bên ngoài có người cho rằng viên ngoại lang kẻ chết nhà tan là tại người, cho rằng người khiến cả nhà họ đi xa, làm thế không khỏi quá ỷ thế hiếp người”.

Thích Vy xì một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Vớ vấn”.

A Tứ:”…”

“Nói ta khiến bọn họ kẻ chết nhà tan, có ai chết rồi? Là Hoàng Bình Thăng chết, hay là Hoàng Nhược Lâm chết rồi?”

A Tứ: “… Đều chưa chết!

“Vậy chẳng phải đúng rồi, nhà bọn họ nát cũng là do Hoàng Nhược Lâm gây ra, tính lên là do hai vợ chồng Hoàng Bình Thăng không biết dạy con, ta chỉ không muốn để cho bọn họ lừa gạt hoàng thất, một lần làm người thành thật mà thôi, sai ở đâu?”

“Là ta bảo Hoàng Nhược Lâm tham gia tuyển tú? Là ta khiến Hoàng Nhược Lâm thuê người uy hiếp Thánh Thủ Tiên? Là ta khiến Hoàng Bình Thăng đập nhà ở phố Bạch Hố à?”

A Tứ:”… Đương nhiên không phải”.

Thích Vy buông tay: “Vậy không phải chính bọn họ tự tạo nghiệt sao, phán quyết là quan phủ đưa ra, cũng không phải ta, người nào có ý kiến thì

bảo bọn họ tìm quan phủ chất vấn, ta không gánh cái tội này”..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio