"Mới vừa rồi có chuyện, hiện tại không có chuyện gì." Bách Lý Chiến cười ha hả, cười đến khoa trương.
"Gia gia?" Ngạo Tình nhấn mạnh.
"Gia gia muốn hỏi ngươi xem xử lí đồ cưới như thế nàp, lần này tốt lắm, đồ cưới này không phải là không có chỗ để." Bách Lý Chiến quả thật tới hỏi xử lý đồ cưới như thế nào, nhiều đồ cưới như vậy, đưa đến dọn đi cũng thành chuyện. Sáng sớm liền muốn cùng Ngạo Tình thương lượng, nếu không thuận nước giong thuyền tịch thu thôi, cũng làm cho Phong Khiếu Thiên thiếu một phần nhân tình, về sau dễ nói chuyện.
Lúc này, trông thấy một màn hương diễm như vậy, tự nhiên cũng không cần nói gì nữa.
"Gia gia, già mà không kính." một bên vừa nói Ngạo Tình vừa kéo tay Phong Dạ Hàn, cảm giác so với trước kia ấm áp rất nhiều.
"Ha ha, Tiểu thiếu nữ, có người từng nói qua nhân sinh khó được một lần hồ đồ ấy." Bách Lý Chiến liếc nhìn làm Phong Dạ Hàn có chút bối rối, "Tiểu tử, kêu một tiếng gia gia nghe một chút nào, lọt tai sẽ để tôn nữ gả cho ngươi."
Ách.
Ngạo Tình trừng mắt liếc Bách Lý Chiến, cư nhiên muốn khối băng gọi người là gia gia, không phải đầu người bị khe cửa kẹp à?
"Gia gia."
Ầm. Giống như sấm động, Ngạo Tình há to miệng, không thể tin vào tai của mình.
Phốc. Trà trong miệng Bách Lý Chiến phun ra ngoài, "Tiểu tử, ngươi ... kêu lại lần nữa."
"Gia gia." một tiếng gọi lần này to rõ, hai người cũng rõ ràng nghe được.
"Tốt. Tốt. Tốt." Bách Lý Chiến nói liền ba tiếng "Tốt"
"Gia gia, không cho ăn nhiều như vậy thịt, đối với thân thể của người không tốt." Ngạo Tình nhìn trong bát Bách Lý Chiến còn có hai miếng thịt, lão nhãn còn nhìn chằm chằm món chim bồ câu non kho tàu trước mặt Phong Dạ Hàn chảy nước miếng.
"Ngạo nhi, gia gia chỉ ăn một cái chân chim bồ câu thôi, một chân là tốt rồi." Bách Lý Chiến vừa nói vừa di chuyển đũa, nếu không phải thấy ánh mắt hung tợn của Ngạo Tình, hắn đã sớm đoạt lấy cái mâm ăn trước nói sau.
"Người mà làm vậy, về sau trong một tháng, một ngày ba bữa chỉ có cháo với rau cải." Ngạo Tình uy hiếp, không chút nào lơi lỏng.
"Hàn Nhi, hảo hảo quản lý nương tử của ngươi, đừng khi dễ gia gia, gia gia tuổi rất cao rồi, còn không được ăn no, ô ô." vẻ mặt Bách Lý Chiến đưa đám, không quên nặn ra vài giọt nước mắt.
Băng Tâm cụp mắt, một màn này ở Hầu phủ đều một ngày ba bữa diễn rồi, lão hầu gia cũng mau thành tinh, chỉ là đụng phải lão yêu như tiểu thư, đúng là một trời một vực.
"Nếu không cho gia gia ăn đi?" Phong Dạ Hàn có chút do dự, nhìn bộ dạng Bách Lý Chiến, quả thật làm như thật.
Bách Lý Chiến vừa nghe, mở cờ trong bụng , giả bộ càng giống hơn.
"Không thể. Băng Lam, ngươi. . . . . ." Ngạo Tình làm bộ lập tức muốn đổi thức ăn của Bách Lý Chiến.
"Không, Ngạo nhi, gia gia vẫn nên ăn ít thịt một chút, thân thể khỏe mạnh, mới có thể ôm ngoại tôn đấy." Bách Lý Chiến vội vàng chấp đũa soàn soạt soàn soạt trước tiên tiêu diệt hết thịt trong bát.
Sớm như vậy không phải tốt sao. Ngạo Tình cười hả hê.
Phong Dạ Hàn kinh ngạc một hồi, cũng lắc đầu một cái, lơ đãng nở nụ cười. Nụ cười kia liền như ngoài kia hoa sen chợt nở rộ, một cái nháy mắt ánh sáng bốn phía, hương thơm lan ra, trong không khí tràn ngập mùi hương tuyệt không thể tả.
Oa.
"Tiểu thư, cô gia chúng ta cười đến quá yêu nghiệt rồi." Băng Tâm lần đầu tiên thấy Phong Dạ Hàn cười, chấn động.
Vừa dứt lời, nàng liền ý thức được không ổn, vội vàng cúi đầu, chỉ thấy mọi người khuôn mặt ai cũng rút gân nhìn nàng, trầm mặc một lát sau, rốt cuộc có mấy người không nhịn được cười ra tiếng.
"Ừ. Là rất yêu nghiệt, nào cười với gia một cái." Ngạo Tình nâng gương mặt tuấn tú lên, gương mặt tuấn tú của Phong Dạ Hàn xanh mét, nhưng trong lòng lại như được rót đầy mật ngọt.
Bách Lý Chiến cũng ở lại Túc Nguyệt Thành mấy ngày, biên cương có tình báo quân sự phải xử lý, Bách Lý Chiến không thể làm gì khác đành rời đi trước.
"Hàn Nhi, cây cao chịu gió lớn, phàm là chuyện gì đều phải nghĩ kĩ mới làm, có gì thì cùng Ngạo nhi thương lượng." Trước khi lên ngựa, không quên nhắc nhở Phong Dạ Hàn.
"Ta biết rồi, gia gia." Trải qua mấy ngày chung đụng, quan hệ giữa Phong Dạ Hàn cùng Bách Lý Chiến thân cận không ít, cũng dần dần thích ứng phương pháp chung đụng cùng Bách Lý Chiến nhìn như đùa giỡn nhưng lại ấm áp.
Bách Lý Chiến gật đầu cười. Nhìn về phía Ngạo Tình: "Ngạo nhi, đừng đùa quá khùng, gia gia chờ ngươi."
Ngạo Tình cười một tiếng, phất phất tay, nhìn Bách Lý Chiến giục ngựa đi.
Lúc nhàm chán đến chết thì Bích Nguyệt đề nghị mọi người đi chơi thuyền du hồ, mọi người nhất trí thông qua.
Hồ Túc Loan là hồ lớn nhất Túc Nguyệt quốc, bên cạnh núi. Cuối mùa thu, khắp núi tràn đầy sắc cây Phong, soi bóng trên mặt nước hồ Túc Loan, nước trong veo soi những mảng hồng, thật tuyệt mỹ. Trên núi có mấy chỗ khói bếp lượn lờ, tiếng chim trong khe núi, mơ hồ nhìn thấy mấy con đường đá nhỏ kéo dài vô tận, hai bên nhiều cây Tùng, Bách tự nhiên, cảm giác thật mỹ diệu.
"Xa thượng Hàn Sơn đường đá nghiêng, Bạch Vân Sinh nơi có nhân gia. Dừng thuyền ngồi yêu Phong Lâm muộn, sương Diệp Hồng với hoa tháng hai."(không biết edit thơ thế nào nên mình để nguyên nhé) Ngạo Tình có chút cảm khái, nhất thời hứng khởi, không tự chủ mà ngâm.
Bốn người Xuất Nguyệt than sợ một hồi, không ngờ vương phi tương lai lại có tài văn thơ như vậy. Phong Dạ Hàn cũng có chút kinh ngạc, chỉ là, nữ nhân có thể dùng thời gian một chén trà làm ra bài thơ, như thế thông tuệ, tài văn chương cũng không kém. Trên người tiểu nữ nhân càng ngày càng phát ra hào quang, nàng đến tột cùng còn có bao nhiêu bí mật, cảm giác tựa như mây bay trên bầu trời, vừa mỹ diệu nhưng lại có loại cảm giác bắt không được. Phong Dạ Hàn đột nhiên có chút không tự tin, sợ có một ngày, nàng sẽ rời xa mình.
Cảm giác khốn hoặc sâu sắc, Phong Dạ Hàn tiến lên từ phía sau ôm Ngạo Tình, cằm đặt lên trên mái tóc thoảng hương mai của nàng, cảm nhận được lo lắng của Phong Dạ Hàn, Ngạo Tình nắm chặt tay của hắn.
Băng Tâm cùng Băng Lam vừa nhìn một màn mập mờ này, vội vàng quay lưng lại, gương mặt hồng hồng.
"Ha ha, chỉ là nhất thời làm thơ, sơn thủy hữu tình, là một nơi tốt để nói chuyện yêu đương." Ngạo Tình cười nói.
Phốc.
"Tiểu thư, da mặt của người có thể dầy hơn nữa không?" Băng Tâm xem thường, không quên ba hoa.
"Tiểu thư, sơn thủy hữu tình, đàn một khúc làm không khí sinh động đi." Băng Lam nói xong liền đi vào khoang thuyền mang đàn ra.
Băng Lam ngồi trên chiếu, cúi mặt, đắm chìm trong thế giới mình tạo ra, ngón tay thon dài tuyệt đẹp như nước chảy mây trôi múa may trên dây đàn, lông mi thật dài điểm trên mặt trái xoan, tạo thành một độ cong hấp dẫn, người chuyển động theo âm thanh, thỉnh thoảng nâng đầu, làm cho người ta hô hấp căng thẳng, gương mặt thanh tú xinh đẹp.
Một khúc đàn du dương, âm thanh thanh thúy làm cho tâm tình mọi người thư thả không ít.
Khúc đàn dừng lại, Truy Nguyệt cùng Bích Nguyệt là hai người đầu tiên vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Lãm Nguyệt cùng Xuất Nguyệt chỉ là khiếp sợ, không nói nên lời.
Ngạo Tình tán thưởng nhìn thoáng qua Băng Lam, không ngờ tiếng đàn của Băng Lam lại tiến bộ mấy cấp, Băng Lam nhìn Ngạo Tình bằng ánh mắt cảm kích.
Phong Dạ Hàn thấy giữa hai người như vậy, trong lòng càng vui mừng hơn, người trong ngực của mình rốt cuộc mang cho mình bao nhiêu vui mừng, càng ôm chặt hơn, cũng không buông tay.
Bỗng chốc, mặt Băng Tâm liền biến sắc, giọng nói trầm thấp kêu một tiếng: "Tiểu thư, có sát khí."
Mọi người sững sờ, kinh ngạc. Nhìn kỹ, nét mặt Phong Dạ Hàn đã sớm rét lạnh, trong tròng mắt đen tràn ngập ý lạnh, toàn thân căng thẳng ở trong trạnh thái phòng bị cao nhất.
Bốn người Xuất Nguyệt nhanh chóng đứng thành vòng. Sát khí nồng đậm, là tử sĩ.