Bách Lý gia tỷ muội càng thêm thờ ơ lạnh nhạt, ngồi xem kịch hay tâm tình ai cũng có thể nhìn ra.
"Băng Lam, chuẩn bị một chút!" Ngạo Tình nhoẻn miệng cười, đi tới chỗ ngồi, vẻ mặt lưu manh, một màn này chưa bao giờ xuất hiện.
Mọi người thấy Băng Lam loay hoay bên bảy tám ly trà Lưu Ly, còn cầm nước trà càng không ngừng châm, kinh ngạc không thôi.
"Ngạo nhi, con lại nghĩ ra trò gì hảo ngoạn vậy?" Bách Lý Chiến như lão ngoan đồng nhìn chằm chằm vào trò mới của tôn nữ, lấy tay gõ lên đầu Ngạo Tình.
Một bên Băng Tâm không nhịn được cười phì một tiếng, nói: "Lão Hầu gia, đừng gõ đầu nhỏ của tiểu thư nữa, gõ ngu người làm sao lão nhân gia người đền cho ta một tiểu thư thông minh như vậy chứ!" Băng Tâm giả bộ tức giận bừng bừng.
Ngạo Tình xoa thắt lưng, phồng má cười nói: "Gia gia, người xem đi! Tiếng nói của quần chúng là không thể bỏ qua đâu nhé!"
Bách Lý Chiến con mắt quơ quơ, mới hiểu được ý tứ trong đó "Nha đầu này, cũng biết cùng hai nha đầu này tranh cãi với gia gia!"
Một màn ấm áp này, giống như thế giới của bọn hắn người khác vĩnh viễn không vào được.
Ngạo Tình nhẹ nhàng mím môi một cái, vẻ mặt cứng lại, trong mắt tràn đầy thản nhiên.
"Đinh."
Cảnh giới của âm nhạc chính là tâm tình của con người, đem tâm tình hòa vào cảnh sắc, mới là một màn dung hợp hoàn mỹ.
Âm luật đứt quãng, ưu thương tình cảm, mang người tiến vào một buổi tối mùa thu hiu quạnh tịnh liêu. Gió thu làm lá cây rời cành, nhẹ nhàng tung bay như múa cùng gió, rồi rơi vào dòng suối nhỏ, gió phiêu lãng không quan tâm. Những cây cổ thụ kề cận bên nhau gắn bó, chưa từng bỏ nhau, đợi năm sau nối lại tiền duyên, hoàng hôn buông xuống. Ô Nha (là con quạ nhưng mình để hán việt cho hay) cũng vội vã trở về tổ, cảm thụ ấm áp gia đình.
Đạo lý xưa nay, viết đầy phồn hoa cùng tang thương, nhưng lại có ai nhớ lại cái nhàn nhạt ưu thương kia đấy. Đến chỗ này, nhạc gió vừa chuyển, có thể trông thấy một tiểu cô nương đang che ô đứng ở dưới gốc cây. Toàn thân tản ra cô đơn, nhìn mưa thu rơi lên phiến lá, tựa như nước mắt của mình, chảy xuống ở trong nước mưa, lập tức liền theo điệu vũ của nước chảy vào này biển nhớ nhung, mang đi thâm tình chúc phúc của mình.
(đoạn tả Ngạo Tình gõ đàn nước từ ly trà này mình không biết nên chỉ làm tạm thôi nhé )
Leng keng. Khúc cuối cùng! Nguyệt nhi nhẹ nhàng nâng con mắt cười hướng về phía Bách Lý Chiến.
"Gia gia, thích không?" Nụ cười thiên chân vô tà (ngây thơ), đã sớm không còn lại chút ưu thương vừa rồi. Một bóng dáng xanh nhạt lao về phía Bách Lý Chiến đang trầm mặc, gia gia như cha như mẹ, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn mình, đây là nơi gửi gắm tình cảm quan trọng nhất cả đời của nàng.
"Nha đầu ngốc, gia gia quá thích thú!" Bách Lý Chiến cười nói.
"Lão gia gia, đây là tiểu thư lúc nhàn hạ nghĩ ra đấy!" Băng Tâm nước mắt đầy mặt vì nghe tiếng nhạc thê lương, làm nàng không nhịn được nhớ tới tuổi thơ bất hạnh của mình.
Hành động này thật quái đản, nữ tử tự nghĩ ra khúc? Mọi người hoài nghi, sợ hãi than, ghen tỵ, mỗi người một ý nghĩ.
"Ngạo Tình, đây thật là bản thân con nghĩ ra sao?" Bách Lý Dung Bác là người đầu tiên phá vỡ yên lặng, trong tròng mắt tràn đầy nhiệt tình đối với thanh nhạc, ánh lửa nóng bỏng muốn theo đuổi khúc hát.
"Đúng, Ngạo Tình vào lúc trời mưa, vô ý phát hiện mưa rơi vào một vạc nước, theo mực nước bất đồng, liền phát ra âm thanh bất đồng. Thật là tò mò, liền thử dùng cái ly tương tự để thử, phát giác ra âm thanh rất tốt, liền thỉnh thoảng tự nghĩ ra mấy khúc." Tuy không thích nhị thúc lắm, nhưng nàng vẫn nói hết ra tránh gây chuyện ở phòng khách.
Mọi người ở đại đường cũng kinh than (kinh ngạc + thán phục) không thôi.
"Tiểu thư nhà ta cũng có thứ khá đấy chứ!" gương mặt Băng Tâm hưng phấn, giống như tiểu thư nhà mình chính là bản nhân một dạng.
Ngạo Tình hung hăng trừng mắt liếc Băng Tâm, Băng Tâm vội vàng rụt đầu, le lưỡi một cái.
"Thì ra là Ngạo Tình tiểu thư mới là thâm tàng bất lộ. Xem ra, Ngũ hoàng đệ rất có phúc rồi" thái tử Phong Lâm Sâm cười sang sảng, như thế nào trong giọng nói lại có chút hương vị đáng tiếc.
Phong Dạ Hàn vẫn như cũ không nhúc nhích, gương mặt tuấn tú không hề biến hóa. Chỉ là tay nắm ly rượu, khớp xương hơi trắng bệch.
Nữ quyến cũng không ít người âm thầm thảo luận ra, tiếc hận, bỏ đá xuống giếng, một Vương Gia tôn quý, một là hòn ngọc quý trên tay Định Quốc, là phúc hay họa, ai có thể biết?
"Không biết đáp án của Ngũ Hoàng Tử như thế nào?" Ngạo Tình dịu dàng cười khẽ, hỏi.
"Tốt! Ta cưới." Phong Dạ Hàn lạnh lùng nói ra ba chữ, nội tâm chưa bao giờ có nhiễu loạn, chỉ là hắn giỏi về che giấu, nhưng mà lúc hắn nói ra, thắt lưng khẽ thẳng, vừa vặn bị Phong Hề Ngạn ngồi bên cạnh nhìn thấy không sót gì.
Phong Hề Ngạn vẫn giữ vẻ mặt cười cười, ai cũng không phát hiện đôi mắt tràn đầy ý cười kia chỗ sâu nhất có tham muốn chiếm giữ lóe lên.
Cuối mùa thu bắt đầu mùa đông, phía Bắc Trường Thành mưa thu cuồn cuộn. Cả đêm mưa trút nước, nước sông dâng cao, cây cầu bắc qua sông tràn ngập nguy cơ. Mấy người Thái tử cũng không thể làm gì khác hơn là chờ đợi mấy ngày sau mới lên đường.
Bách Lý Chiến cũng nghẹn đến sinh bệnh, một ngày ba bữa phải bồi theo, thật vất vả rút ra một chút thời gian liền trốn vào trong khuê phòng của Ngạo Tình.
"Ngạo nhi, cái đó Ngũ Hoàng Tử nhưng nổi danh đoạn tay áo, làm sao con lại hồ đồ như vậy?" Bách Lý Chiến vẫn chưa từ bỏ ý định, tuy nói Đỗ công công buổi tối hôm đó liền lên đường trở về Tây Kinh xin chỉ, nhưng chỉ cần chất nữ nghĩ đổi ý, còn có thể ra sức đánh một trận .
"Gia gia, người khỏi phải lo lắng, Ngạo nhi chưa bao giờ làm chuyện buôn bán lỗ vốn!" Ngạo Tình lập tức bám lấy cánh tay Bách Lý Chiến, vỗ ngực, nghịch ngợm trợn mắt nhìn.
"Buôn bán? Cái nha đầu này càng lớn càng không có nghiêm chỉnh, tùy con náo đi, chính là con đem trời đâm một cái lổ thủng, gia gia cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp con vá!" Bách Lý Chiến cưng chiều vỗ đầu Ngạo Tình, liền đi ra khỏi phòng, lưu lại Ngạo Tình cố nén nước mắt, quay lưng đi, trong lòng ấm áp, nước mắt rơi như mưa.
Mái hiên bên ngoài có tiếng nước mưa rơi lộp độp, mơ hồ, Ngạo Tình đang nằm mơ thấy một thế giới tươi đẹp, một trận kinh hô truyền đến.
"Nhị tiểu thư, lão hầu gia trúng độc." Cận vệ Hoài Tô của gia gia xông cửa mà vào.
Ngạo Tình kinh hãi, bật dậy, khoác cái áo choàng mỏng màu hồng liền chạy tới Thanh Tùng uyển.
Xông vào, mọi người cư nhiên toàn bộ đến đây, ngay cả thái tử, hoàng tử bọn họ cũng lục tục chạy tới. Quân y đang vì gia gia Bách Lý Chiến bắt mạch.
Chợt nhìn, Ngạo Tình trong lòng sáng tỏ. Độc tính kia thủy chung ức chế không được rồi, nhưng Thiên Sơn tuyết liên đến nay đều không có tin tức gì.
"Tiết quân y, tình huống phụ thân(cha) như thế nào?"
"Đúng vậy. Công công (cha chồng) ta rốt cuộc ra sao?"
Vừa nói, ánh mắt băng giá của Ngạo Tình bắn tới, làm Tứ thúc thúc cùng Nhị thẩm thẩm đang nói sợ đến mức vội vàng cúi đầu, không nói nữa, bên trong căn phòng áp lực rất cao.
"Trong người lão hầu gia có hai loại độc dược mạn tính bị áp chế lẫn nhau, lần này hình như là có độc tố thúc dục làm hai loại độc tính lần nữa phát tác, lão hủ nhất thời cũng phân biệt không được."
Độc tố khác? Ánh mắt trong veo của Ngạo Tình trong nháy mắt biến sắc, quyết định thật nhanh: "Phiền toái các vị tới trước ngoài phòng tĩnh hậu (chờ đợi), làm phiền. Băng Tâm, lập tức mở tất cả cửa sổ ra." Âm thanh không giận mà uy làm cho không người nào có thể kháng cự.
Mọi người đều thối lui khỏi ngoài cửa, chỉ chừa quân y cùng Băng Tâm ở bên trong phòng. Ngạo Tình ở trong phòng xem xét một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một cái túi thơm giắt trên đầu giường đầy tràn mùi hoa quế.