Nhìn qua thấy thủ vệ ở Tàng Kiếm Các tăng cường bảo vệ, vì thế đành phải hạ chút mê hương cho những thị vệ này hôn mê một hồi. Từ trên đầu lấy xuống một thanh sắt nhỏ, nhẹ nhàng linh hoạt mở khóa ra, vào Kiếm Các vừa nhìn, quả nhiên có không ít cơ quan vòng vòng đan xen nhau.
Nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt, "Két" một tiếng gần như không thể nghe thấy, phía bắc vách tường xuất hiện một động đen như mực. Lập tức, Triêu Dương kiếm động cành mạnh, từ trong lòng ngực lấy ra hộp quẹt, nhẹ nhàng vừa thổi, hai mắt tỏa sáng, trời ơi, nơi này tất cả đều là danh kiếm, danh đao. Ở trên bàn đá lớn cắm một thanh kiếm đang phát ra Hồng Quang, Triêu Dương kiếm rung mạnh.
Đôi mắt trong veo hiện ra ý cười, rút Triêu Dương kiếm ra, sử dụng kiếm nhọn nhẹ nhàng trích ở đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu ở trên thân Triêu Dương kiếm, Triêu Dương kiếm lập tức ngưng rung động, tiếng động cũng dần dần lắng xuống.
Bỗng chốc, bên ngoài truyền đến tiếng ầm ỹ, Ngạo Tình nhanh chóng vung tay áo, cửa động lập tức khép lại, cùng lúc đó, Ngạo Tình tung người hướng về một góc chết. Ai ngờ, đã có người nhanh chân đến trước.
Bốn mắt nhìn nhau, đều không một chút bối rối, hai người không thể làm gì khác đành chen một chỗ. Tư thế thật sự quá mập mờ, nam tử đang nằm trên xà nhà, Ngạo Tình bay lên cũng là nằm, hiển nhiên như nữ bổ nhào vào nam vậy.
"Không ngờ là ngươi!" Sở Mộc Hi cười nói.
Ngạo Tình liếc hắn một cái, "Đừng cười, cười thật giả dối, ngươi sẽ không sợ mặt cương lại, ta nhìn còn khó chịu hơn đấy."
Ánh mắt Sở Mộc Hi chợt lóe, cười rực rỡ hơn, Ngạo Tình làm như không nhìn thấy, động tác mập mờ như vậy cũng chỉ khi ở với Phong Dạ Hàn, ngộ nhỡ bị đại hũ dấm này biết thì lại nhức đầu.
"Vui vẻ liền cười, khổ sở sẽ khóc, ngươi cười cứ như bò điên vậy_ muốn chết mà" Ngạo Tình hạ thấp giọng nói, thật ra thì nàng trước kia cũng như vậy, nhưng sau khi gặp được Phong Dạ Hàn, mới có người để dựa vào để mà khóc.
Gương mặt tuấn tú của Sở Mộc Hi cứng đờ, hơi nhếch môi, con ngươi cũng không nhìn Ngạo Tình nữa.
"Cái này mới đúng chứ, mới - tuổi, làm gì cần tỏ vẻ như mình là đại thúc đã bốn mươi tuổi, đa mưu túc trí, cười như không cười vậy."
Tiếng ầm ỹ dần dần đi xa, Ngạo Tình nhanh chóng lật người nhảy xuống, hướng Triêu Dương kiếm ném một chút bột phấn, thân hình lóe lên, nhanh ra cửa động. Cuối cùng Sở Mộc Hi nhảy xuống, nhìn Triêu Dương kiếm một chút, lại nhìn Ngạo Tình đang không để ý đến hắn, mắt sáng chớp chớp, không cười nữa.
Vừa tới gian phòng, một cỗ hơi thở quen thuộc đánh tới. Nhưng đến nửa đường lại dừng lại. Ngạo Tình lập tức ngây ngẩn cả người, vội vàng xoay người ngước mắt, nhìn Phong Dạ Hàn.
Mắt phượng thay đổi dần thâm thúy, sắc mặt đen lại, mi tâm khóa chặt, thân thể phát ra khí lạnh như băng ngàn năm.
“Trên người ngươi có mùi của nam nhân khác, Sở Mộc Hi.” Từng chữ từng chữ tóe ra, mắt phượng càng thêm băng lãnh.
Ngạo Tình biết không thể gạt được, nói: “Mới vừa rồi ta len lén đi Tàng Kiếm Các, đụng phải Sở Mộc Hi, trên đường có tiếng người, hai người núp cùng một chỗ, dính mùi.” Ngạo Tình chột dạ, tư thế mập mờ như vậy, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Mắt phượng vẫn không có biến hóa chút nào, “Hắn ôm ngươi.”
“Chỗ ẩn núp quá nhỏ.” Giải thích.
Phong Dạ Hàn cười lạnh một tiếng, phất tay áo xoay người, nhảy ra từ cửa sổ. Đôi mắt trong veo hoảng hốt, biết Phong Dạ Hàn giận thật. Nam nhân này càng ngày càng nhỏ nhen, hay tại nàng quá mức quan tâm hắn, đến nỗi hắn không chút kiêng kỵ. Buổi trưa thay Phong Hề Ngạ chữa thương đã sớm chọc giận hắn, hiện tại lại thêm một người Sở Mộc Hi. Thật nhức đầu mà.
Tắm nước nóng xong, thay một thân váy dài hồng mai, tránh thoát con mắt mọi người, đi tới viện của Phong Dạ Hàn.
Chỉ thấy Xuất Nguyệt cùng Truy Nguyệt đang đứng ngoài cửa, đang cùng một nữ tử áo trắng nói chuyện.
“Lạc tiểu thư, chủ tử nhà ta đã sớm nghỉ ngơi, tiểu thư nếu có chuyện gì, xin ngày mai trở lại.” Xuất Nguyện một bộ dạng việc công nghiêm cẩn, lạnh lùng, tàn khốc.
Mi tâm Ngạo Tình nhảy lên, này ban đêm gió lớn, Lạc Vũ Phi thật đúng là chủ động, quá hạ giá đi.
Lạc Vũ Phi liều mạng, trực tiếp hướng về phía cửa dùng âm thanh thẹn thùng động nhân nói: “Tiểu nữ Lạc Vũ Phi, ngưỡng mộ Ngũ Hoàng tử đã lâu, nên lần này đăng môn bái phỏng.”
Cũng nói trắng ra rồi? cái này gọi là nam đuổi theo nữ cách tần sơn (núi), nữ truy nam cách tầng sa (vải), Lạc Vũ Phi này thật không phải nữ tử bình thường. Ngạo Tình cười thầm, muốn nhìn phản ứng của Phong Dạ Hàn ra sao.
Ngạo Tình nhẹ nhàng nhảy lên một chạc cây gần đó, tìm tư thế thoải mái, tìm góc độ tốt, lặng lẽ đợi chuyện phát triển.
“Lạc tiểu thư, Xuất Nguyệt khuyên người nên trở về đi thôi.” Không ngờ nữ nhân này không biết xấu hổ như vậy, Xuất Nguyệt cũng mất hết kiên nhẫn, huống chi chủ tử nhà mình tâm tình không tốt, bọn họ hiện tại đang lo lắng lắm.
“Ngũ Hoàng tử, thật ra thì người cùng Vũ Phi đã từng gặp nhau, còn nhớ hay không…” Lạc Vũ Phi đang nói, chợt, bên trong gian phòng truyền đến tiếng gầm nhẹ, “Cút cho ta!”
Xuất Nguyệt cùng Truy Nguyệt run rẩy khẩn trương xua đuổi, Lạc Vũ Phi mới phẫn nộ phất tay áo rời đi.
Xuất Nguyệt cùng Truy Nguyệt đang muốn thở phào một cái, trong phòng lại truyền tới một tiếng gầm nhẹ: “Còn muốn ở đó bao lâu?”
Hai người hết sức nghi hoặc, chỉ thấy một bóng dáng hồng mai chợt tiến vào gian phòng, hai người ngoài cửa mới dám thở nhẹ một hơi.
Không ngờ công lực của Phong Dạ Hàn tiến triển nhanh như thế, Ngạo Tình cũng nín thở bế khí rồi mà vẫn bị hắn phát hiện.
“Chàng ghen?” Ngạo Tình nhẹ giọng nói, từ phía sau ôm lấy thân thể cứng ngắc của Phong Dạ Hàn, bàn tay khẽ xoa lồng ngực kiên cố, “Ta không muốn chàng gánh tiếng xấu giết huynh đoạt sủng, cho nên cứu Phong Hề Ngạn.” Thân thể Phong Dạ Hàn mềm ra không ít.
“Hôm nay vào Tàng Kiếm Các tìm Triêu Dương kiếm đã thất truyền từ lâu của Lăng gia, gặp được Sở Mộc Hi, bên ngoài có động tĩnh, vạn bất đắc dĩ mới tiếp xúc mà thôi, đừng nóng giận, có được hay không?”
Phong Dạ Hàn lúc này mới chậm rãi xoay người, cái gì cũng không nói, ôm ngang Ngạo Tình lên, trực tiếp ném lên giường, nhưng lúc ném động tác cố ý nhẹ lại, Ngạo Tình vẫn còn ở trong khiếp sợ, thân thể cao lớn như núi đã đè xuống, bờ môi khêu gợi nhanh như tia chớp hạ xuống làm Ngạo Tình muốn tránh cũng không được.
Không bao lâu, hai người đã cùng nhau, động tác của Phong Dạ Hàn mang theo trừng phạt cùng tức giận, làm cho Ngạo Tình có cảm giác muốn chết trong loại khoái cảm này.
“Hàn… Chậm một chút…”
Vân vũ mấy phen, Ngạo Tình mềm nhũn nằm ở trên người Phong Dạ Hàn, hô hấp nặng nề.
“Hàn, không tức giận chứ?”
“Dám có lần sau, để cho nàng một tháng không xuống giường được.” Phong Dạ Hàn nhẹ nhàng ôm người trong ngực, bên môi có ý cười sủng nịnh cưng chiều, làm dung mạo thêm tuyệt diễm.
Thân thể Ngạo Tình run lên, đầu lắc như gõ trống, “Không dám nữa.” Nàng tin tưởng Phong Dạ Hàn nói được làm được.
Núi Khổng Tước cũng không cao, trên núi cây cối ướt đẫm sương đêm, rừng tầng tầng lớp lớp, ánh mặt trời đầu mùa đông chiếu xuống, ánh xạ tạo nên bức tranh đủ màu sắc, mang tới một chút lạnh lẽo, ấm áp, dịu dàng.
Ngạo Tình nửa đêm bị đuổi về gian phòng, lúc này đang lười biếng tựa vào bên cửa sổ phơi nắng, buồn ngủ mông lung.