"Được rồi, đừng nói nữa, nhanh thu thập một chút để tiểu thư ta ngủ một lát, ngày mai còn có một trận đánh ác liệt nữa đấy."
Trận đánh ác liệt? Hai người đang muốn hỏi thăm, lại thấy tiểu thư Ngạo Tình nhắm hai mắt lại, khuôn mặt đẹp đẽ lộ ra vẻ mặt chán nản nhàn nhạt, làm cho người khác thấy mà đau lòng.
Hôm sau, Băng Lam liền vào cửa bẩm báo tình huống bên Thanh Tùng uyển. Sau khi nghe xong Ngạo Tình ở bên tai Băng Tâm nhẹ nhàng nói mấy câu, Băng Tâm liền đi ra cửa.
"Tiểu thư, ngươi nói bọn họ là thật lòng hối cải sao?" Băng Lam nghi ngờ.
"Máu mủ tình thâm, tin tưởng ba vị thúc thúc là thật lòng, bọn họ có sở trường riêng, chỉ là tới nay đều đang trốn tránh trách nhiệm, bị chia rẽ mà trốn tránh việc nhà mà thôi. Còn ba vị thẩm thẩm thì khó nói, làm người tốt là chuyện cả đời, mà làm người xấu chỉ cần một cái ý niệm. Chỉ mong họ có thể sửa đổi, thay đổi triệt để thôi. Nếu không, mặc kệ các thúc thúc không hạ được quyết tâm, ta cũng sẽ không chút lưu tình." Ngạo Tình xoa xoa huyệt thái dương, thật bất đắc dĩ, làm người xấu cũng cần có nội tâm cường đại.
Vừa vào Thanh Tùng uyển, nhìn phụ tử tiêu tan hiềm khích lúc trước, đang ngồi cùng bàn cùng ăn đồ ăn sáng, vừa nói vừa cười, Ngạo Tình nhếch môi cười nhạt một tiếng.
"Ngạo nhi tới rồi." Bách Lý Chiến thấy Ngạo Tình đầu tiên, sắc mặt ông đỏ thắm, tiếng như chuông đồng, xem ra khôi phục không tệ.
"Gia gia." Ngạo Tình nhẹ nhõm nói, bên trong nhà không khí nhất thời tốt hơn mấy phần.
Bách Lý Chiến thương tiếc nhìn Ngạo Tình, còn nhỏ tuổi như vậy mà phải vì cái nhà này hao tổn tâm tư. Ba vị nam tử nhìn phụ thân già nua, trong mắt mang theo thương tiếc, không tự chủ xấu hổ cúi đầu.
"Làm sao vậy, các thúc thúc, chẳng lẽ Ngạo nhi tới làm mọi người ngại sao?" Ngạo Tình cười nói đùa, ánh mắt ôn hòa quét qua ba vị thúc thúc, hoàn toàn không có chút lạnh lùng nào của hôm qua.
"Ngạo nhi, nhị thúc khốn kiếp, nhiều năm như vậy để cho ngươi... Vì cái nhà này tốn không ít tâm tư, nhị thúc... " Bách Lý Dung Bác tính tình vốn sảng khoái, lời nói không câu nệ.
"Nhị thúc, đừng nói như vậy, chuyện đã qua liền để cho nó trở thành quá khứ thôi, chỉ cần nhị thúc về sau đem tinh lực chú ý đến chuyện trong nhà là được." Ngạo Tình cười nhạt nói.
Bách Lý Dung Bác hai mắt đẫm lệ , hung hăng gật đầu một cái.
"Tam thúc, Tứ thúc, hai người về sau cũng học quản gia nghiệp, đến lúc đó Ngạo nhi sẽ để gia nghiệp chia làm bốn khối lớn, các vị thúc thúc chia nhau quản, Ngạo nhi cũng có thể không băn khoăn xuất giá rồi."
Bách Lý Dung Lỗi, Bách Lý Dung Thụy cũng nghiêm túc đồng ý.
"Ba vị thúc thúc, các ngươi có phải hay không nên đem các tôn tử tôn nữ (cháu trai cháu gái) của gia gia mang về nhận tổ quy tông đi thôi?"
Một câu kinh người, Bách Lý Chiến trợn tròn con mắt, thì ra mấy tiểu tử này đều ở bên ngoài có ngoại thất (nhà ở bên ngoài), làm ông giận đến lông mày hoa râm run rẩy không ngừng, đang định nổi giận thì Ngạo Tình đưa tay đè tay Bách Lý Chiến xuống, ý bảo đừng tức giận.
"Gia gia, ngươi cũng biết, ba vị thẩm thẩm đều là nhân vật hung ác, ba vị thúc thúc một không có quyền hai không có tiền bên thân, cho tới nay cũng đều bị áp chế, ai cũng khổ sở. Còn nữa, nam tử tam thê tứ thiếp vốn là bình thường, gia gia về sau có cháu chắt bên mình, cũng rất vừa lòng đi." lời nói Ngạo Tình như xuân phong hóa giải tức giận của Bách Lý Chiến.
"Các thúc thúc, Ngạo nhi chỉ muốn mọi người về sau có thể đồng tâm hiệp lực quản lý tốt cái nhà này, những lỗi lầm trước kia gia gia đều bỏ qua. Nhưng Ngạo nhi hi vọng thúc thúc trước khi trông coi gia nghiệp, có thể đem chuyện tình của các vị thẩm thẩm xử lý tốt. Cái gọi là trong nhà không tốt làm sao có thể làm việc lớn, tiểu gia cũng trông nom không được, thì như thế nào có thể ở trên thương trường tranh đấu." Ngạo Tình hướng dẫn từng bước, hi vọng các thúc thúc có thể quyết định thật nhanh, không hề khúm núm nữa.
"Ngạo nhi, nhị thúc thực xin lỗi con. Ban đầu nếu như nhị thúc ra mặt bảo vệ đại tẩu, đại tẩu cũng không bị hàm oan mà bệnh, tích tụ uất ức, nhị thúc có tội a." Bách Lý Dung Bác đang muốn quỳ xuống, nước mắt liên tiếp.
Vành mắt Ngạo Tình đỏ lên, đã từng hận qua, nhưng hận cũng không thể làm mẫu thân sống lại, huống chi phụ thân qua đời, tâm mẫu thân cũng đi theo, chỉ còn thân thể ở lại, cứ như vậy, ngược lại có thể giải thoát thôi. Nhị thúc cũng vì vậy tự trách không thể tốt hơn.
"Nhị thúc, Ngạo nhi không trách người, chỉ cần về sau người chăm sóc thật tốt gia gia, cùng Tam thúc và Tứ thúc cùng nhau bảo vệ gia nghiệp này là tốt rồi." Nói rồi nâng Bách Lý Dung Bác dậy.
Ai nói nam nhi có lệ không dễ rơi, chỉ là chưa tới lúc đau lòng.
Hoàng hôn, bên ngoài phủ dừng lại mấy kiệu hoa, mấy vị mỹ phụ từ trên kiệu hoa bước xuống, có trong ngọc trắng ngà, có hiền lương thục huệ, có trắng noãn động lòng người, có xinh đẹp đoan trang, mỗi người đều mang vẻ thùy mị. Mỹ phụ trên tay đều dắt một nam hài bốn năm tuổi, trong đó một vị mỹ phụ tay trái dắt một nam hài bốn tuổi, tay phải dắt một nữ hài ba tuổi. Ngạo Tình biết, đó là thiếp phòng của Nhị thúc.
Những đứa bé kia nhìn thấy nhiều người nghênh tiếp như vậy thì có chút khiếp đảm. Ai nấy theo sát bên cạnh mẫu thân, không dám làm gì.
"Đến đây, để gia gia xem thật kỹ tôn tử, tôn nữ của ta." Bách Lý Chiến vui vẻ mở miệng nói, cánh tay chai sạn trải qua tang thương nâng lên.
Nhưng không có một đứa trẻ nào dám lên trước, khiến khuôn mặt già nua của Bách Lý Chiến không khỏi trầm xuống.
Mấy người Bách Lý Dung Bác cũng không biết sai ở đâu, không khỏi gấp gáp. Còn nữa, những thẩm thẩm kia sắc mặt đen đến nỗi không thể đen thêm nữa. Thật ra thì bọn họ đã sớm biết phu quân của mình bên ngoài có người, chỉ là chèn ép không cho vào cửa. Những người không biết chuyện càng thêm kinh ngạc, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.
Ngạo Tình cười nhạt, lắc đầu một cái, người xấu cũng không tiện làm. Hắng giọng, bước tới trước mấy bước, hướng về phía mọi người lớn tiếng nói: "Từ giờ trở đi, gia nghiệp Hầu phủ đem chia làm bốn phần tiến hành quản lý theo giai đoạn, đất đai do Tứ thúc quản lý, tửu lâu do Tam thúc quản lý, tơ lụa dệt do Nhị thúc quản lý, trước mắt lâm nghiệp tiền lời không cao, ta thay mặt phụ thân trông nom. Bước đầu thì mỗi năm là một kỳ, đổi phiên quản lý, kỳ nào hao tổn thì người phụ trách kỳ đó phải bổ khuyết thiếu hụt, không được lấy bất kỳ lý do gì đẩy trách nhiệm. Cuối năm, mỗi một nơi có tiền lời chỉ cần nộp lên phần (đây là / nhé) cho tổng kho Hầu phủ, còn lại do người phụ trách kỳ đó tự do chi phối, theo nguyên tắc làm nhiều hưởng nhiều. Cuối năm người nào có phần tiền lời cao nhất so với năm trước thì lấy từ tổng kho ra phần thưởng một vạn lượng bạc trắng làm gia thưởng."
Lời này vừa nói ra, Bách Lý Chiến nhìn qua một chút, khóe miệng cong cong cũng không nói nhiều. Ba vị thúc thúc ngạc nhiên, mọi người hưng phấn không thôi, ba vị thẩm thẩm mừng rỡ như điên, các nàng Bách Lý Chi Nhu cũng cười xinh đẹp. Nha hoàn và gã sai vặt cũng vui mừng.
"Không biết ba vị thúc thúc thấy phương pháp của Ngạo Tình có thể dùng hay không?" Ngạo Tình cười hiền lành, nghiêm túc hỏi.
Ba vị thúc thúc cũng gật đầu liên tục đồng ý.
"Lần này thánh chỉ tứ hôn đến nơi, tổng kho Hầu phủ sẽ cho phép Chi Nhu tỷ tỷ cùng hai vị muội muội mỗi người ngân sách năm triệu lượng bạc trắng, chuẩn bị đồ cưới như thế nào thì để cho các tỷ muội tự chủ quyết định."
"Năm triệu lượng." Nhị thẩm thẩm cùng Tứ thẩm thẩm đồng thời sợ hãi than ra tiếng. Mọi người một mảnh vui mừng. Năm triệu lượng, đồ xuất giá của công chúa cũng không khác con số này lắm, huống chi chỉ là đồ cưới của thiên kim một Hầu phủ.
Người thông minh gặp sẽ nghĩ đến, vị nhị tiểu thư này đích xác là một người buôn bán tài năng. Trong mười năm cư nhiên khiến gia nghiệp Hầu phủ khuếch trương đến trình độ như thế này.
"Cái gọi là phu vi thê cương( gần giống câu của chồng công vợ bên mình ấy), phụ nhân có ‘tam tòng’, không có ‘lòng riêng’, vừa gả tòng phu (gả phải theo chồng), Ngạo Tình hi vọng các thẩm thẩm tuân theo Tứ Đức, có đức khoan dung, cũng theo đó làm gương cho Nhu tỷ tỷ, Hàm Ngọc muội muội, Thiến Lan muội muội sắp trở thành con dâu hoàng gia. Nếu các vị di nương đã vì thúc thúc sinh con dưỡng cái, cũng không thể không để cho đệ đệ muội muội nhận tổ quy tông. Dĩ nhiên, nếu như các vị thẩm thẩm yêu náo, quậy đến Hầu phủ gà chó không yên, Ngạo Tình không phản đối các thúc thúc thanh lý môn hộ. Tất nhiên, ai bị hưu cũng sẽ được một chỗ bên ngoài trạch cùng bạc trắng một vạn lượng làm sinh hoạt phí dụng, từ đó cùng Hầu phủ không còn quan hệ." Ngạo Tình lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy vị thẩm thẩm, hi vọng các nàng về sau có thể an phận , nếu không đừng trách mình lòng dạ độc ác.