Bách Mị cười đến sung sướng, "Quả nhiên là thông minh lanh lợi, chỉ là sư muội, hình như quyền chủ động đặt trên tay sư tỷ, lời ta nói mới tính."
"Ai. Mặc dù tỷ tỷ trời sinh không có chí tiến thủ, nhưng cũng đừng quên ác giả ác báo." Mắt Ngạo Tình lóe lên, một đám lửa giận từ lòng bàn chân vọt lên.
Bách Mị một dạng"Tấm lòng trong sáng như bình ngọc" vẫn tiếp tục kiên trì, mặc cho Xuân Hạ Thu Đông nháy mắt qua.
Ngạo Tình mặt mày hớn hở nhìn Phong Dạ Hàn, hắn lại hờ hững lau Bạch Bích không tỳ vết, khuôn mặt tươi cười, nhu tình như nước, "Vi phu tin tưởng nàng sẽ thắng."
Choáng nha, thằng nhãi này cư nhiên nhìn thấu suy nghĩ của mình, lúc mình còn không hiểu ra làm sao, ngược lại đầu kia hắn lại đảo loạn một hồ Xuân Thủy.
"Hàn Vương Gia, một nữ tử xinh đẹp thế này, thật sự là diễm phúc. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi lưu lại, ta sẽ chăm sóc vật nhỏ thật tốt, ngươi chỉ cần ở chỗ này làm một chủ công hưởng phúc." Sở Mộc Hi đúng lúc nói chêm chọc cười, Ngạo Tình liếc mắt xem thường, Phong Dạ Hàn sắc mặt run lên, quát lớn, "Thê tử của ta tự ta chăm sóc, không tới phiên ngươi.
"Bây giờ là lúc hợp sức đấu với kẻ ngoài, hai ngươi bớt gây nội chiến lại cho ta." Đối mặt với hai đại nam hài trưởng thành này, Ngạo Tình khổ không thể tả.
"Tốt. Đại ca ca im miệng không nói." Sở Mộc Hi bộ mặt biết sai liền sữa trở nên ngoan ngoãn. Trong lòng Ngạo Tình thầm than đau đầu.
"Xem ra, sư tỷ ta phải sửa đổi một chút điều kiện, trò chơi mới có thể càng hấp dẫn." Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Bách Mị khẽ mở, cười một tiếng đầy quyến rũ.
"Hả? Ta thích nhất những thách thức mạnh kích thích trò chơi, không biết sư tỷ muốn chơi như thế nào đây?" Con người ác ma của Ngạo Tình lập tức trổi dậy kích thích hông ngừng, choáng nha, cho dù ngươi hiện tại hô ngừng, bản cô nương cũng làm cho ngươi thua đến không còn da, cộng thêm, thất bại thảm hại.
"Ta xem bốn vị tuấn nam này tâm vương vấn Sư muội, sư tỷ ta liền gia tăng lợi thế. Ngươi thua, giao ra Băng Ngọc Hồ Điệp, mang bạn tốt của ngươi đi, bốn vị mỹ nam này liền ở lại Ngàn Tư Cung rồi, như thế nào?" Mắt phượng nhuộm Lưu Ly lóe sáng, khóe môi anh đào cười nhạt nói.
Sắc mặt tứ nam đều có trình độ biến hóa khác nhau, chán ghét, cười bỏ qua , lạnh lẽo thấu xương , lửa giận vụt vụt bốc lên bên trên . . . . . .
"Khẩu vị thật lớn, chỉ sợ sư tỷ ngươi nuốt không trôi, nghẹn ở yết hầu(cổ họng), nuốt không xuống mà ói cũng không ra, khi đó cũng không dễ chịu đâu." Một là Tam quốc hoàng tử, một người sau thừa lệnh vua Cự Cổ, ngươi thật đúng là dám gặm, chỉ sợ ngươi cắn nát hai hàm răng, cũng không được một góc.
"Người sư muội này cũng không cần lo lắng, trong cung ta cũng không ít tỷ muội, dáng dấp Thiên Tư Quốc Sắc, tất nhiên sẽ không bôi nhọ mấy vị nổi tiếng này." Nói xong, mắt phượng như nước không quên đắm đuối đưa tình với Phong Dạ Hàn.
Ngạo Tình cười lạnh một tiếng, " Người sư muội ta quan tâm không có nhiều, sư tỷ ngươi đây chính là muốn chạm đến giới hạn của ta." Ngụ ý,trong nhận thức, bốn vị này cố tình đều ở bên trong, trừ bỏ Phong Dạ Hàn có mấy phần chua sót, ba người còn lại đều là kinh ngạc nhìn khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ của Ngạo Tình, không thể tin lại mang theo một ít vui sướng.
Trong lòng Sở Mộc Hi than thầm, nha đầu này, sợ là người khác đối với bọn họ không có hảo ý, nàng sẽ “báo đáp” người khác hết sức hết tình đi, vậy mình trong lòng nàng có mấy phần nặng đây?
"Xem ra sư muội mới thật sự là Hải Nạp Bách Xuyên." Bách Mị khinh thường cười một tiếng.
Hải Nạp Bách Xuyên: biển, đại dương rộng lớn. ý nói có lòng bao dung, độ lượng bao la như trời biển.
"Chẳng lẽ trong nhận thức của sư tỷ, trừ tình yêu, cũng không có những thứ gọi là tình nghĩa sao? Hay là chỉ có bề ngoài sử tỷ như Thiên Sứ, nhưng bên trong thật ra là một ma quỷ lãnh huyết vô tình." Cuối cùng cũng lấy lại đủ danh dự, sung sướng thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi. . . . . ." Bạch Mỵ rốt cuộc cũng nổi giận.
"Nói đi, bọn họ, ta sẽ không lưu lại. Muốn lưu liền lưu ta đi, ít nhất có thể để cho các tiểu yêu nữ các ngươi cảm thấy xấu hổ một thời gian ngắn."
Chuyện này. . . . . . Thật đúng là khoác lác vô sỉ. Chỉ là, nếu như nàng không có tư cách này, thừa lệnh vua Đại lục, đảo Tây Hộc cũng không tìm được người thứ hai rồi.
"Quả nhiên là lời nói như đanh thép, nếu sư muội không chịu bỏ những thứ mình yêu thích, sư tỷ cũng không tiện làm người khác khó chịu, vậy theo lời ngươi nói đi." Bách Mị phất phất tay, một cô gái áo lam lắc mình tới trước mặt, "Đem người mỹ phụ (người phụ nữ xinh đẹp) kia mang ra gặp qua cố nhân." Vừa dứt lời, cô gái áo lam như một trận gió bay đi.
"Nhã Nhã." Hai nữ tử đỡ Nhã Nhã chậm rãi đến gần cung nội, chỉ thấy hình dáng của người đó khô cằn mặt như màu đất, Dung Hi và Ngạo Tình bước nhanh đến đỡ Nhã Nhã đang cố gắng gượng cười một tiếng với bọn họ.
Trên mặt Nhã Nhã đầy áy náy, "Thật xin lỗi, ta không giữ được con của chúng ta." Nói xong, nhào tới trong ngực Dung Hi, đau lòng không thôi, khóc thút thít không một tiếng động.
Lòng Dung Hi đau như dao cắt, ra vẻ thoải mái, khuyên nhủ, "Nàng không có việc gì là tốt. Đứa bé, sau này vẫn có thể có mà."
Ngạo Tình vừa nghe, tâm hung hăng vừa kéo, lảo đảo lui lại, nhìn Nhã Nhã cái bụng bằng phẵng của Nhã Nhã, giống như Kinh Lôi sắp vỡ, ánh mắt đờ đẫn, trống rỗng.
Phong Dạ Hàn đỡ lấy nàng, kéo vào lòng, hận không thể đau thay nàng. Không ngừng vỗ về sau lưng của Ngạo Tình, hi vọng có thể làm cơ thể nàng ngừng run rẩy.
Bỗng nhiên, Ngạo Tình đẩy Phong Dạ Hàn ra. Từng bước từng bước, như ngàn kim loại nặng nề đi tới chỗ cách Bách Mị hai thước, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi kiếm sắc bén, hai mắt khóa Bách Mị lại thật chật, "Nói, rốt cuộc là ai làm tổn thương nàng?" Toàn thân tản ra hàn ý so với thời tiết mùa đông còn lạnh hơn mấy phần.
Bách Mị không khỏi có chút run rẩy, băng hàn trong mắt trong trẻo, từ xa có thể làm cho người ta cảm nhận được sự tức giận đầy trời. Không khỏi sợ run cả người, trong lòng đang hoài nghi mình có thể thắng được nàng hay không. Chỉ là tính tình không chịu thua của nàng rất nhanh chiến thắng hoài nghi trong lòng, "Nàng muốn chạy trốn, tự nhiên là khó tránh khỏi thương tổn."
"Nói!" Hai tay Ngạo Tình bóp một cái, toàn thân tản ra lệ khí, hàn khí và tức giận, đan vào một khối, quần áo trắng ngà tung bay theo gió, hàn khí càng lúc càng lớn, đồ vật trong cung nhẹ nhàng tung bay xung quanh theo gió, hô hấp của bọn hắn, cổ hơi thở này, chỗ nào cũng có .
"Không được!" Sở Mộc Hi tiến lên kiềm lấy bả vai Ngạo Tình, một tay liên tục truyền chân khí vào tâm nàng để ổn định lại hơi thở, "Vật nhỏ, mau tỉnh táo lại." Sở Mộc Hi ôm lấy vai Ngạo Tình, "Nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma."
Lúc này Ngạo Tình mới bưng tỉnh như một giấc mộng, trong nháy mắt đầu óc trở nên rõ ràng, mạnh mẽ áp chế chân khí tán loạn trong cơ thể, thân thể bỗng xụi lơ, ngã xuống trong lòng Sở Mộc Hi.
Tuyết rơi liên miên, thoáng chốc đã năm ngày trôi qua, không khí trầm thấp đè nén bao phủ cả trời đất mênh mông.
"Tỉnh!"
Nhã Nhã dịu dàng vuốt hai tay của Ngạo Tình, "Muội muội ngốc, ngươi thiếu chút nữa là tẩu hỏa nhập ma rồi."
Hai mắt nhìn nàng mỉm cười , nhớ lại chuyện kia đầy chân thực, tròng mắt trong veo trong nháy mắt chứa đầy nước mắt, lã chã mà rơi.
"Đứa bé sau này vẫn còn sẽ có, đều tại ta nhất thời xúc động, nghĩ dựa vào võ mèo cào của bản thân mà chạy đi, không cẩn thận mới không thể bảo vệ đứa bé, chớ khổ sở, chuyện này không phải lỗi do ngươi ." Nhã Nhã vội vàng giúp Ngạo Tình lau nước mắt, một chút cũng không có trách cứ Ngạo Tình.
Vừa nói chưa dứt lời, trong lòng Ngạo Tình cảm giác áy náy càng nặng hơn, ‘oa’ một tiếng, giống như đứa trẻ bình thường làm việc gì sai đều khóc òa lên, mang theo vô tận hổ thẹn cùng đau lòng, thỉnh thoảng nức nở nghẹn ngào ra mấy tiếng không rõ rệt "Thật xin lỗi" .
Sau khi khóc lớn, tâm tạng Ngạo Tình thoải mái không ít. Lại ảo não chạy đến chỗ ân nhân cứu mạng kia, chỉ thấy Sở Mộc Hi lão luyện ngồi thiền ngay chính giữa.. Ngạo Tình đành phải đứng ở cạnh cửa sổ lẳng lặng nhìn.