"Mau! Thối lui đến bên kia đi!" Phong Dạ Hàn rót vào mấy phần nội lực, ngăn chặn sụp đỗ giúp những người phía trước rút đến nơi an toàn.
Ngạo Tình cùng Phong Dạ Hàn hai người đồng thời vận khởi khinh công, bay về phía Truy Nguyệt đầu kia, hai người mỗi người một bên, đem Truy Nguyệt lên trên. Hoàng Phủ Tử Khiên là một oa nhi thông minh, vừa thấy có người tới cứu, liền gắt gao bóp chặt lấy cổ Truy Nguyệt, nhân tiện làm cho người ta cứu luôn cả hắn.
Hai người dẫn người đến nơi an toàn, Ngạo Tình muốn đi cứu Lạc Trí Viễn, nhưng Phong Dạ Hàn lại cố tình như một đầu gỗ , một bộ dáng vắt dò ngồi xem, chính là không chịu dịch nữa bước.
Xuất Nguyệt cùng Lãm Nguyệt thấy vậy, không thể làm gì khác hơn là làm thay.
Chờ tất cả mọi người được cứu đi lên tập hợp ở Lạc Đà gai thì mọi người rõ ràng cảm giác trên mặt đất hạt cát lại bắt đầu thổi xoắn lại.
Không được! Đợt bão cát thứ hai lại sắp bắt đầu.
Phong Dạ Hàn cảm loại tình huống này không ổn! Đưa mắt nhìn bốn phía, nhưng là muốn tránh cũng không còn kịp nữa.
Trong chớp mắt, đã có người thấy cách đó không xa một cột xoáy lại bắt đầu lao đến. Mọi người bắt đầu luống cuống, tìm chỗ chạy trốn tứ phía.
Phong Dạ Hàn phản ứng cực nhanh, thời điểm thân thể bay bổng lên, liền nắm cả Ngạo Tình, lần nữa đưa ra chân khí, liên tiếp vượt qua, thẳng tắp hướng tới chỗ trũng nơi có đảm cát cao nhất cản gió. Ngạo Tình rất im lặng, mình vốn có thể vận khí, đáng tiếc người này quá mức đại nam nhân, quả thật coi nàng như oa nhi rồi.
Sau khi đi tới sa mạc, hành động của Phong Dạ Hàn đã trở thành phương hướng cho moi ngườ truy đuổi, mọi người rối rít đi theo sau lưng Phong Dạ Hàn tránh bảo cát.
Thân hình Phong Dạ Hàn vừa đứng vững, liền nghe được Hoàng Phủ Tử Khiên kêu to cứu mạng.
Ngạo Tình vừa nhìn, sắc mặt chợt biến, Truy Nguyệt cùng Hoàng Phủ Tử Khiên vị trí vừa đúng ở trên lộ tuyến của cơn lốc. Trong nháy mắt, cát đá bay đầy trời, nhất thời khiến thiên địa lẫn thành một màu vàng.
Ngạo Tình nhất thời hóa long khí trong cở thể lập tức bay ra ngoài, lao vào trong vòng xoáy.
Ngạo nhi! Phong Dạ Hàn một dạng nổi điên cũng nhảy ra theo, theo cơn gió quấn vào trong vòng xoáy.
Ngạo Tình xài hết hơi sức mới có thể đem Truy Nguyệt cùng Hoàng Phủ Tử Khiên mạnh mẽ hướng ngược gió lôi ra ngoài, Xuất Nguyệt bắt đầu luống cuống, "Vương phi, chủ tử cũng trong vòng xoáy!"
Giờ phút này Ngạo Tình đã mệt mỏi ngay cả thở tức cũng co rút đau đớn, nghe được lời nói của Xuất Nguyệt, tâm lập tức xuyên tim. Không để ý suy nghĩ nhiều, muốn lần nữa hóa long khí trong cơ thể, phát hiện thân thể tất cả kinh mạch đau nhói như kim châm vậy, ngay cả đứng cũng không yên rồi.
Sở Mộc Hi lanh tay lẹ mắt, tiến lên một bước đỡ thân thể như nhũn ra của Ngạo Tình, giờ phút này, tâm tình của hắn rất là phức tạp.
Không! Đây tất cả xảy ra quá nhanh! Hốc mắt Ngạo Tình bắt đầu ửng hồng, nhìn cơn lốc đang dần đi xa, đau lòng đến quên cả tiết tấu hô hấp.
Đột nhiên, chỉ thấy một đạo hồng quang nhanh chóng bay vào bên trong cơn lốc, phút chốc, Hồng Quang hiện ra ngay trước mắt mọi người, hai bóng dáng phiêu phiêu rơi xuống.
"Phụ thân! Ta cũng biết là ngươi!" Đầu tiên là Hoàng Phủ Tử Khiên vui mừng kêu to lên, tiểu bàn chân thuận thế nhảy lên ôm lấy nữa người thanh y nam tử.
"Dạ Hàn, ngươi không sao chớ?" Ngạo Tình bước nhanh chạy tới, một phen ôm chầm lấy thân hình có chút chậc vật của Phong Dạ Hàn.
Phong Dạ Hàn bị âm thanh kinh hãi của Ngạo Tình dọa sợ, vội vàng vỗ nhẹ vào lưng nàng an ủi, có chút thương tiếc lại không biết làm thế nào. Thương tiếc nàng vì mình lo lắng, bất đắc dĩ là nàng không tin tưởng hắn có thể tự cứu mình.
"Ta không sao! Thật khờ! Về sau phải học tin tưởng ta, biết không?" Phong Dạ Hàn đem người túm trong ngực, cũng không để ý ánh mắt của mọi người, hướng đến trán của Ngạo Tình dịu dàng hôn một cái.
"Các ngươi hay là trước cùng ta đến chỗ an toàn rồi hãy ôn chuyện đi!" Âm thanh ôn thuần vang lên, dứt lời, nhẹ nhàng điểm chân bay đi .
Phong Dạ Hàn cảm giác người này cũng không ý xấu, liền trực tiếp mang Ngạo Tình đi theo. Mọi người cũng rối rít noi theo.
Phụ thân của Hoàng Phủ Tử Khiên mang mọi người lướt qua vài toà đống cát, đi tới một địa phương dài dầy cây xương rồng , tay áo vung lên, một khối xương rồng cao ngang người mở ra, lại có cửa động có đường kính rộng chừng một thuớc.
Tiến vào vừa nhìn, mới biết có khoảng trời riêng a! Bên trong lại là dùng đá cẩm thạch xây thành phòng ốc, cách xa một chút thì có một chiếc đèn thủy tinh Chiếu Minh. Xem ra càng giống như một tòa nhà sang rọng dưới lòng đất, băng đá bàn đá, còn có trên thạch bích khắc hoa, đồ dùng hằng ngày nhưng đầy đủ mọi thứ.
Cảnh tượng như thế khiến tâm tư mọi người mừng rỡ, xem ra đi Tây Vực cũng không sai. Mọi người trong lòng liền bắt đầu tính toán.
Mang mọi người đến một chỗ giống như là phòng khách, vừa ngồi xuống liền có vài tôi tớ có thần sắc và phục sức hết sức kì lạ, rối rít hướng hai cha con Hoàng Phủ Tử Khiên hành đại lễ.
"Đều đứng lên đi, bên ngoài không cần đa lễ!" Vẫn như cũ là âm thanh dịu dàng nước chảy, thật sự làm cho người ta nghe xong như cảnh đẹp ý vui. Ngược lại rất là thân thiện nhìn đám người Phong Dạ Hàn một chút, lần nữa lên tiếng: "Những người này đều là khác của ta, hảo hảo mà chiêu đãi!"
Tôi tớ những người liên can cùng nhau đáp ứng.
"Đúng rồi, phụ thân, ta tới giới thiệu nhạc phụ nhạc mẫu tương lai của ta cho người." Hoàng Phủ Tử Khiên vừa nhìn thấy địa bàn của mình, vội vàng bắt đầu tư thế Tiểu Chủ Tử, vẫn lôi kéo cha của mình đến trước mặt Phong Dạ Hàn và Ngạo Tình.
Ngạo Tình trước không chú ý nhiều, hiện tại mượn ánh đèn thủy tinh nhìn kỹ phụ thân Hoàng Phủ Tử Khiên , dáng dấp dung mạo nhưng so với Phan An, trên mặt luôn có nụ cười Thanh Phong. Hình như đối với ngôn ngữ hoang đường của con trai mình cũng không cảm thấy kinh ngạc.
"Tại hạ Hoàng Phủ Tòng Dung, cảm tạ cô nương mới vừa rồi ra tay tương trợ, cứu Tử Khiên một mạng." Nói xong, còn đặc biệt dịu dàng bái một cái. Tiếp, một bên tôi tớ cũng theo hướng Ngạo Tình hành đại lễ.
"Hoàng Phủ công tử quá mức khiêm nhường, ngươi không phải cũng giúp phu quân ta một tay, Bách Lí Ngạo Tình lần nữa cám ơn!" Ngạo Tình cũng không biết lại nảy ra ý chơi đùa gì, cũng học Hoàng Phủ Tòng Dung thật sâu bái một cái.
Phong Dạ Hàn đối với hành động của Ngạo Tình có chút không vui. Chỉ là trên thực tế đúng là như thế. Đối kháng lốc xoáy, hắn cần nhiều thời gian một chút nhưng Hoàng Phủ Tòng Dung gia nhập, quả thật giúp hắn một tay.
"Phụ thân, thật ra thì ta xem dung mạo của nàng xinh đẹp muốn cho nàng làm nương tử ta, đáng tiếc nàng ghét bỏ ta nhỏ, không đảm đương nổi gian phu. Sau lại muốn phụ thân cưới giúp một tay , nàng còn nói một nữ không lấy hai phu. Chỉ là, nàng đồng ý đem con gái của nàng gả cho ta, phụ thân, người nói chuyện này được không?" Hoàng Phủ Tử Khiên có chút sợ lão cha nhà hắn, hỏi không được hung hồn cho lắm, nhưng cũng là bẩm báo như thế.
Hoàng Phủ Tòng Dung sau khi nghe xong, mi tâm khóa chặt, thật sự là đối với nhi tử nhà mình không cò gì để nói.
Hì hì.
Không ít người cười lên rồi.
"Khuyển tử thất lễ, đã để các vị chê cười." Hoàng Phủ Tòng Dung thật đúng là"Tòng Dung" , ở trong tiếng cười của mọi người sắc mặt vẫn như cũ đầy gió xuân, hiển nhiên xử lý chuyện của đứa con này đã tập mãi thành thói quen.
(Tòng Dung: thong dong, ung dung).
"Phụ thân, nếu không người đoạt lấy nàng đem làm mẹ kế ta!" Hoàng Phủ Tử Khiên thấy phụ thân mình không để ý tới, tự giác cùng tự tôn như bị phá hỏng, mặc kệ nói.
Nhất thời, hơi thở Phong Dạ Hàn đông lạnh . Mắt phượng nhìn xuống trừng tiểu oa nhi, "Đừng dòm ngó thê tử ta nữa, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng!"
Ngạo Tình hơi có phần bật cười, người này toàn thân là cơ bắp, trước mặt của mọi người còn có thể cùng một đứa bé tranh cải đến hăng sai.
"Công tử bớt giận, khuyển tử nói lời xúc phạm, xin thứ lỗi!" Người ta còn rất là “thong dong”. Cố tình Hoàng Phủ Tử Khiên núp ở sau lưng phụ thân mình, còn nhô đầu ra hướng Phong Dạ Hàn le lưỡi làm xấu.