"Này...!Cậu không sao chứ?" Bác sĩ Lữ thấy Tề Lạc Nhân ngơ ngác ngồi trên mặt đất, tiến lên vỗ vỗ bả vai cậu.
Cái vỗ này làm cho Tề Lạc Nhân toàn thân đều run rẩy, phản ứng thật lớn mà giật bắn người.
Dường như còn chưa hồi hồn lại giống như hoảng loạn mờ mịt mà nhìn bốn phía.
Bác sĩ Lữ bị cậu dọa, âm thanh đều mềm xuống: "Cậu có ổn không?"
Mãi đến lúc này Tề Lạc Nhân mới có không gian để thở, cảm giác mất trọng lực khi rơi và cảnh tượng chính mắt trông thấy khiến cậu bất cứ lúc nào đều ở trong trạng thái căng thẳng cực độ, tựa như tùy tiện bước ra một bước đều sẽ giẫm vào khoảng không rơi xuống.
Thấy ba người lo lắng nhìn mình, Tề Lạc Nhân mặt mày xanh xao nói: "Trước rời khỏi nơi này."
Bốn người vì thế về lại trong thang máy, dưới sự chỉ huy của bác sĩ Lữ tìm được một phòng làm việc yên tĩnh, Tô Hòa rót cho cậu một ly nước nóng, ngồi trước mặt cậu trực tiếp hỏi: "Cậu đã nhìn thấy gì?"
Tề Lạc Nhân mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đối diện trực tiếp với gương mặt tuấn mỹ tột cùng của Tô Hòa, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Rất nhiều..." Tề Lạc Nhân loay hoay kiếm từ ngữ, Tô Hòa cũng không hỏi tới, mà là ôn hòa nhìn cậu, đợi cậu sửa sang lại mạch tư tưởng rõ ràng.
Tề Lạc Nhân hít sâu một hơi, đem hình ảnh khủng bố trong đầu miêu tả ra: "Rất nhiều rất nhiều quỷ hồn, chi chít đứng trên mặt đất, sau khi tôi ngã xuống bọn nó ngẩng đầu lên nhìn tôi...!Cái dáng tươi cười đó, rất quỷ dị, rất kinh khủng, thật giống như chúng nó tin chắc tôi sẽ biến thành một thứ y chang chúng nó."
"Không sao rồi, đã không sao rồi." Tô Hòa đem tay (Tề Lạc Nhân) đặt lên tay cậu ta, an ủi cậu.
Đại khái là thanh âm của Tô Hòa quá ôn nhu đi, tựa như có thể vô cùng tự nhiên vỗ về lòng người.
Tề Lạc Nhân cuối cùng từ trong cảnh tượng khủng bố giãy giụa thoát ra, có thể tương đối bình tĩnh đem toàn bộ sự tình ban nãy trần thuật một lần: "Cậu không thấy kì lạ sao? Rõ ràng tôi đã rơi xuống vậy mà bình yên vô sự trở về lại tầng thượng."
Tô Hòa mỉm cười: "Có một chút nhưng chuyện đó và việc cậu có thể bình an vô sự mà so sánh, đều đã không quan trọng.
Cảm ơn cậu đã cứu tôi."
Tề Lạc Nhân kinh ngạc mà nhìn cậu ta một hồi, không hiểu sao đầu tai có chút nóng lên.
Đến tận sau khi Tô Hòa đã cùng bác sĩ Lữ thảo luận về nguyên nhân hình thành sương mù, Tề Lạc Nhân mới từ trong hốt hoảng sau khi bị giá trị nhan sắc trùng kích tỉnh táo lại.
Tức khắc cảm thấy may mắn bản thân là trai thẳng, này phàm là tính hướng có chút độ cong thôi, thật sự là căn bản không chống đỡ nổi.
Nhìn Tiết Doanh Doanh đi, cô ấy đã hoàn toàn quên mất bạn trai cũ cặn bã của mình, ngồi bên cạnh bàn nâng gương mặt phơi phới mà nhìn ngắm trai đẹp.
"Khụ, đó là tác dụng của thẻ kỹ năng." Tề Lạc Nhân vì che giấu sự xấu hổ khi ngây người ra nhìn người ta ban nãy, chủ động lấy thẻ lỹ năng trong khe thẻ ra giải thích.
"Tôi cũng có một tấm, không có tác dụng lớn gì, chính là có thể tăng một chút vận khí." Bác sĩ Lữ nói.
Tiết Doanh doanh có chút đứng ngồi không yên, không biết có nên nói ra thẻ kỹ năng của mình không.
Bản năng cô không muốn trước mặt soái ca mình yêu thích lộ ra riêng tư xấu hổ như thế, cuối cùng chỉ hàm hồ mà nói: "Của tôi là đồng thời đau đớn chảy máu sức lực có thể biến lớn."
"Mọi người đều có sao?" Tô Hòa có phần kinh ngạc mà nhìn ba người, bất đắc dĩ mà cười khổ nói: "Tôi không có đây..."
"Không sao không sao, tôi cho rằng cái này hẳn là kích phát một số thành tựu hoặc là đường nhánh sẽ đạt được nó, hiện tại mới qua được mấy tiếng, nói không chừng đợi chút nữa cậu sẽ lấy được nó." Bác sĩ Lữ an ủi.
"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Tề Lạc Nhân hỏi, "Muốn ở bệnh viện tìm kiếm người sống sót không?"
"Mấy người chúng ta sẽ không tiến vào cái nơi quỷ quái đó đâu ha?" Tiết Doanh Doanh lo lắng kinh khiếp.
"Trước mắt ít nhất đã có đến người bị hai, cộng thêm tên hung thủ và bốn người chúng ta, chí ít trong bệnh viện này có người, chỉ sợ còn không ngừng lại ở con số này." Tô Hòa hơi hơi cau mày, "Từ yêu cầu nhiệm vụ mà xem, chúng ta cần phải sinh tồn đến rạng đông...!Bây giờ trời đã tối, cách trời sáng đại khái còn có tiếng, mọi người có tính toán gì không?"
Mấy người kiểu cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, đều không lấy ra được chủ ý gì.
Bác sĩ Lữ trầm mặc một lúc lâu, có phần do dự nói: "Tôi muốn đi một chuyến đến kho máu."
"Kho máu?"
"Ừm, bây giờ có thể khẳng định máu người có tác dụng với quỷ hồn, tương tự với việc làm cho quỷ hồn thực thể hóa, cũng có một phần hiệu quả công kích, quỷ hồn dường như e ngại máu huyết, tuy không biết nguyên nhân vì sao...!tôi muốn thử xem thế nào, nếu huyết tương có tác dụng, ít nhất nửa đêm sau chúng ta không cần thường xuyên lấy máu nữa." Bác sĩ Lữ thận trọng mà nói.
"Vì vậy ở trên tầng thượng anh mới để tôi lấy ra chút máu? Xin lỗi, khi đó tôi chưa hiểu rõ được." Tô Hòa nói, lại hướng Tề Lạc Nhân, áy náy nói, "Đầu lưỡi cậu còn đau không? Tôi thấy cậu khi đó phun ra một ngụm máu lớn."
"Tôi không sao, sau khi load vết thương liền không còn tồn tại nữa." Bị người ta ôn nhu mà nhìn chăm chú như thế, thực sự có một loại áp lực không tên, Tề Lạc Nhân vội vàng giải thích.
"Vậy thật sự là quá tốt." Tô Hòa mỉm cười nói, "Quá tốt rồi..."
Bầu trời đã triệt để đen lại, may là trong bệnh viện không phân ngày đêm đều là đèn đuốc sáng trưng, đoàn người Tề Lạc Nhân rời khỏi phòng hội nghị - nơi cư trú tạm thời, cùng bác sĩ Lữ hướng đến kho máu mà đi.
"Kỹ năng của tôi sắp mất hiệu lực rồi, phỏng chừng chỉ có thể cầm cự được đến kho máu thôi." Bác sĩ Lữ có chút bất an.
Mặc cho ai lúc biết chính mình và một kẻ cuồng giết người đang sống chung một tòa nhà đều sẽ có cảm giác đứng ngồi không yên, càng đừng nhắc đến bọn họ còn phải tìm đường chết mà trong tòa nhà đi qua đi lại.
"Chúng ta có người a, thật sự gặp phải liền làm nó một trận, vĩnh viễn trừ bỏ hậu hoạn sau này." Tiết Doanh Doanh cân nhắc sức lực bản thân hiện tại, lạc quan nói.
Bác sĩ Lữ và Tề Lạc Nhân nhìn nhau một cái, trong miệng đều là vị đắng.
Tiết Doanh Doanh chưa từng chính diện thấy qua kẻ cuồng sát nhân một thân sát khí, không rõ đối diện với sự biến thái của một kẻ không mảy may đem mạng người để ở trong lòng tới cùng là một dạng áp lực tinh thần gì.
Thử nghĩ sinh hoạt ở xã hội pháp trị bình thường, dù cho lúc ẩu đả nhau đa phần sẽ không ôm trong đầu ý nghĩ thật sự giết chết đối phương, một người có hay không lòng mang sát niệm, lúc xuống tay sẽ có sự khác biệt rất lớn.
"Vẫn là cẩn thận trên hết đi, hiện tại đã có nạn nhân rồi." Tô Hòa nói, lại quay đầu với Tiết Doanh Doanh cười, "Cô đúng là một cô gái dũng cảm, khá lắm."
Tiết Doanh Doanh bị sự đẹp trai ấy vả thẳng vào trong mặt, trên gương mặt đỏ lên mà mím môi cười ngây ngô.
Bác sĩ Lữ nhịn không được muốn tặng cô một cái trợn mắt tràn đầy lòng trắng, lớn lên đẹp trai chính là tùy thích a, dưới loại hoàn cảnh khủng bố này tán gái cao tay vẫn đều như cá gặp nước.
Đảo mắt bốn người đã đến kho máu, bác sĩ Lữ mang theo mấy người bảy rẽ tám vòng mà đi vào trong, rất nhanh tay trái một túi tế bào hồng cầu cô đặc, tay phải một túi huyết tương màu vàng nhạt: "Mọi người nghĩ thành phần máu có hiệu quả với quỷ hồn là tế bào hồng cầu cô đặc hay là huyết tương?"
Tiết Doanh Doanh trầm tư suy nghĩ hồi lâu, căn cứ vào kinh nghiệm có hạn của bản thân chắc chắn nói: "...!em nghĩ là dì cả."
Ba người đàn ông: "..."
Tề Lạc Nhân nhức đầu mà hỏi: "Không có máu hoàn chỉnh sao?"
"Hiện tại chỉ còn thành phần máu thôi, cậu muốn hoàn chỉnh thì tự mình rút đi." Bác sĩ Lữ buông tay nói.
Tô Hòa nhìn chằm chằm hai túi máu, bỗng nhiên nói: "Mọi người có từng nghĩ đến, vì sao kẻ cuồng giết người phải không ngừng mà giết người?"
Vấn đề này làm cho ba người đang xoắn xuýt chuyện thành phần máu đều ngẩn người.
"Bởi vì tên đó chính là kẻ giết người biến thái đi..." Bác sĩ Lữ ngập ngừng, "Ban đầu chính là gây án liên hoàn bị tống vào tù, nghe nói hắn mấy năm nay ở khắp nơi trên cả nước đã giết mười mấy người."
Tô Hòa ngồi trên bàn, trầm tư: "Anh cũng nói là mấy năm nay, như vậy hắn gây án khẳng định không phải là loại tội phạm bạo lực gióng trống khua chiêng hoặc đam mê phạm tội, mà là có kế hoạch tiến hành giết người liên hoàn.
Nhưng mà tới nơi đây rồi hắn lại thay đổi thói quen gây án của mình ----- không, còn bảo lưu lại một số, như sau khi liên tục giết người lưu lại kí hiệu, với thi thể tiến hành phân thây, này thuộc về sở thích phạm tội của các tội phạm, hẳn là thói quen gây án trước đó của hắn."
"Nếu muốn xuất kì bất ý mà giết người, hắn hoàn toàn có thể không sử dụng cưa điện một loại đạo cụ vừa nhìn liền là mục tiêu nổi bật, dưới loại hoàn cảnh này hắn có thể đổi một bộ quần áo khác, lấy bộ dạng đáng tin hơn tiếp cận những người khác sau đó đột ngột tập kích đem người giết chết, trừ phi..." Tô Hòa dừng một chút, quét mắt nhìn mấy người một cái.
Bác sĩ Lữ nuốt nước bọt, thấp giọng nói: "Trừ phi hắn chính là muốn cho người bị hại trong hoảng loạn tuyệt vọng giãy giụa đến chết, hoặc là hắn hưởng thụ trạng thái này."
Bầu không khí ngưng trọng lại, Tiết Doanh Doanh rùng mình: "Thật biến thái."
"Vì vậy tôi đang nghĩ, chẳng lẽ là tươi mới, máu huyết mang theo sợ hãi và sát khí càng có hiệu quả tốt hơn trong việc đối phó quỷ hồn? Trước mắt tôi chỉ nghĩ ra được loại khả năng này." Tô Hòa nói.
"Tươi?" Bác sĩ Lữ thì thào một tiếng, "soạt" quay đầu lại nhìn Tề Lạc Nhân.
"Này...!ánh mắt của anh đây là sao?" Tề Lạc Nhân run lên.
"Lạc Nhân à, lên thớt đi." Bác sĩ Lữ vỗ vỗ bả vai cậu, "Khi nào thì cooldown xong rồi, cho mọi người ít máu đi."
"Tôi có thể từ chối không?" Tề Lạc Nhân ngọ ngoạy không muốn.
"Hề hề.".