Editor: Phù Dung SươngEdi: Mk nhắc lại lần nữa là do chương cv khá dài, nên mk tách chương, do đó, có một số tên chương là do editor tự đặt sao cho hợp ngữ cảnh nhé =))))Vân Thanh một người ngồi trước khách điếm chờ Hoàng Dược Sư, nhưng qua một hồi lâu, Hoàng Dược Sư vẫn không có trở về.
Nàng cũng không vội, gọi tiểu nhị thêm một hồ trà, tiếp tục chờ, đến khi ánh thái dương dần dần khuất ở phía tây, Vân Thanh nghĩ nghĩ, gọi tiểu nhị thuê một gian thượng phòng.
Phỏng chừng chờ đến khi Hoàng Dược Sư trở về, ra khỏi thành cũng đã quá muộn, không bằng ở lại trong thành một đêm, ngày mai rời đi cũng giống nhau.
Đang trong lúc Vân Thanh chờ Hoàng Dược Sư trở về, lại thấy có hai thiếu niên trẻ tuổi bước từ khách điếm ra, cũng không biết hai người này một đường đi đang tự hỏi cái gì.
Tiểu nhị thấy hai người này phải đi, vội vàng tiến lên ngăn lại xin tiền phòng, hai người không kiên nhẫn, lại xem nhẹ cái gì, liền đi ra ngoài.
Vân Thanh thấy rõ, hai người này không phải ai khác, đúng là Võ Thị huynh đệ Võ Đôn Nho cùng Võ Tu Văn.
Hình như hai huynh đệ này tựa hồ có tâm sự, vẫn luôn cúi đầu, cũng không để ý thấy Vân Thanh vẫn luôn ngồi trong góc.
Trong lòng Vân Thanh cảm thấy kỳ quái, ngày thường hai huynh đệ này như cái đuôi theo sau Quách Phù, Quách Phù đi đâu, bọn họ khẳng định liền theo đó.
Như thế nào hôm nay lại là cái dạng này?Chẳng lẽ, hai người còn thật sự muốn giống nguyên tác, đi vào đại doanh Mông Cổ hành thích Hốt Tất Liệt?Nghĩ vậy, nhịn không được nhìn phướng hướng hai người rời đi nhiều lần.
Nếu bọn họ thật đúng là đi đại doanh Mông Cổ hành thích Hốt Tất Liệt, Quách Tĩnh không phải sẽ gặp nguy hiểm sao!Tuy không đến mức mệnh tang ở đại doanh Mông Cổ, nhưng bị thương là không tránh được.
“Tiểu nhị”Tiểu nhị nghe thấy Vân Thanh kêu hắn, lập tức chạy tới, mặt đầy tươi cười: “Khách quan, ngài có cái gì phân phó?”Vân Thanh chỉ chỉ phương hướng Võ Thị huynh đệ rời đi, hỏi: “Hai cái tiểu ca vừa mới ra khỏi đây, ngươi có biết bọn họ đi nơi nào?”Tiểu nhị đối với nữ tử mỹ mạo như Vân Thanh rất là hảo cảm, trực tiếp trả lời: “Hai vị khách quan này là đêm qua tới, cũng không biết làm cái gì, vừa mới rời đi, chỉ nghe bọn hắn đang nói cái gì Mông Cổ đại doanh, cũng không biết bọn họ muốn làm cái gì.
Cô nương, ngươi nhận thức bọn họ? Bọn họ không phải là gian tế Mông Cổ phái tới đi?”Nói, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Vân Thanh.
Vân Thanh cười nói: “Ngươi yên tâm, bọn họ không phải gian tế Mông Cổ.
”Tiểu nhị cũng thật là tưởng tượng phong phú.
Đuổi Tiểu nhị đi rồi, Vân Thanh không còn có tâm tư uống trà, vội vàng ngóng trông Hoàng Dược Sư trở về.
Cũng may Hoàng Dược Sư rốt cuộc đã trở lại, trong tay cầm theo một hộp đồ vật, đóng gói kín mít, căn bản nhìn không ra bên trong có cái gì.
“Đại ca” Vân Thanh đón đi lên.
Hoàng Dược Sư cười ninh ninh cằm tay nàng: “Làm nàng đợi lâu.
”“Đại ca, sắc trời đã tối, không bằng chúng ta liền ở chỗ này ở một đêm đi.
”Hoàng Dược Sư gật đầu: “Hảo.
”Tiểu nhị mang theo hai người đi vào phòng liền lui xuống.
Lúc này Vân Thanh mới mở miệng đem chuyện vừa rồi nhìn thấy Võ Thị huynh đệ nói ra: “Theo ta phỏng đoán, huynh đệ hai người này chắc là muốn đi ám sát Hốt Tất Liệt.
”Hoàng Dược Sư nghe xong tức giận: “Hai tên huynh đệ này thật ngu xuẩn không biết sống chết, có chết cũng xứng đáng.
”Chỉ tính hai người này chỉ có chút ít công phu mèo ba chân mà cư nhiên dám đi ám sát Hốt Tất Liệt, thật không biết nói bọn họ cái gì mới tốt.
Đối với người như vậy, Hoàng Dược Sư từ trước đến nay liền không thích, đừng nói tới giờ phút này.
Vân Thanh nói: “Sống chết của bọn họ, cũng là chuyện nhỏ, nhưng nếu thật sự đi ám sát Hốt Tất Liệt, liền không phải chuyện riêng của hai huynh đệ này nữa.
Đại quân Mông Cổ hiện tại tiến công Tương Dương, công mãi không thành, đơn giản là có phu thê hai người Quách đại hiệp, nhưng Võ Thị huynh đệ lại là đồ đệ của Quách Tĩnh.
”Hoàng Dược Sư nhíu mày, nhớ lại ngày đi đường hạ Chung Nam Sơn, Vân Thanh cùng hắn giảng qua sự tình, nhịn không được nói: “Nàng là lo lắng, Kim Luân sẽ dùng Võ Thị huynh đệ áp chế Tĩnh nhi?”Vân Thanh gật đầu, tuy rằng không có Dương Quá liên lụy, nhưng vẫn giống nhau, Quách Tĩnh một mình thâm nhập đại doanh Mông Cổ, tuyệt đối là nguy hiểm vô cùng, tánh mạng kham ưu.
Một khi Quách Tĩnh có chuyện gì, Hoàng Dung ắt có liên lụy, cứ như vậy, Hoàng Dược Sư lại há có thể đứng yên một mình?Hoàng Dược Sư tức giận đến hừ lạnh nói: “Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, hai tên hỗn trướng.
”“Hai tên huynh đệ này xác thật không biết trời cao đất dày, để cho bọn họ đi đại doanh Mông Cổ ăn chút đau khổ cũng tốt, chúng ta nếu đã biết đến chuyện này, liền quả quyết không thể mặc kệ, nghĩ đến ngày mai, tin tức mới có thể truyền tới bên tai Quách Tĩnh, đến nỗi Quách Tĩnh muốn đi quân doanh Mông Cổ, nhanh nhất cũng là ngày mai mới có thể đi.
""Chúng ta sáng mai liền xuất phát, nhất định có thể đuổi trước Quách Tĩnh một bước tới quân doanh Mông Cổ, đến lúc đó, nếu Quách Tĩnh hết thảy bình an, chúng ta liền không cần hiện thân, trực tiếp về sơn cốc, còn nếu Quách Tĩnh gặp nguy nan, chúng ta liền ra tay cũng không muộn.
”Hoàng Dược Sư suy nghĩ một chút, gật gật đầu, lại không nói chuyện, kế hiện tại, cũng chỉ có thể như vậy.
.