Thấy bọn họ rời đi, Huyên Trữ công chúa lập tức đuổi theo đi kéo lấy ống tay áo của Hắc Khi Phong:“Này này, chờ một chút, các ngươi muốn đi đâu? Ta cũng phải đi, ta không muốn ở tại chỗ này một mình!”
Hắc Khi Phong giật ống tay áo lại, dễ dàng kéo khỏi tay của Huyên Trữ công chúa, hơi nhíu mày:“Xin công chúa tự trọng.”
Tự trọng?
Ánh mắt của Huyên Trữ công chúa không khỏi nhìn xuống cánh tay đang giữ lấy Bối Bối của hắn, trong lòng cảm thấy vừa khó chịu vừa tức giận.
Nàng hất cằm lên:“Ngươi dựa vào cái gì muốn ta tự trọng, tự bản thân ngươi lại có nhiều nghiêm chỉnh lắm à, Tô Bối Bối là thê tử chưa cười của Vương huynh ta, là Vương hậu tương lai của Xích Diễm quốc, ngươi nếu tự trọng sẽ không lôi kéo tay của nàng ta, lại càng không nên mơ tưởng đến thê tử của người khác!”
“Tiểu Bối còn chưa là thê tử của Cô Ngự Hàn.” Hắc Khi Phong mím môi, răng cắn chặt bật ra lời phản bác, chỉ có khí thế tự nhiên yếu hẳn đi.
Huyên Trữ công chúa cũng không biết mình vì sao đột nhiên thừa nhận Tô Bối Bối là Vương hậu của Xích Diễm quốc, nàng chỉ cảm thấy muốn nói với nam nhân trước mặt như vậy.
“Ngươi chính là cưỡng cầu, chẳng lẽ ngươi không có nghe thấy Tô Bối Bối nói chỉ nguyện ý gả cho một mình Vương huynh của ta, ta khuyên ngươi đừng si tâm vọng tưởng nhiều như vậy, Vương huynh của ta cũng là không thể không có nàng ta, trong thế giới của bọn họ không hề có chỗ trống cho ngươi chen chân vào!”
Đáy mắt của Hắc Khi Phong lướt qua một tia đau thương, người của hắn co rút lại, tiếng nói lạnh lùng trầm xuống:“Có hay không cũng không cần ngươi quản, Tiểu Bối, chúng ta đi.”
“Các ngươi không được đi, không cho phép bỏ lại ta.”
Huyên Trữ công chúa cũng bất chấp rụt rè, nhào đến rất dùng sức ôm lấy cánh tay của Hắc Khi Phong, chặt đến độ toàn bộ thân mình dường như dán chặt lấy người hắn, giữ chặt lấy không chịu buông hắn ra.
Luôn đứng một bên xem diễn Bối Bối nhịn không được “xì” cười.
“Ngươi cười cái gì?” Huyên Trữ công chúa có chút thẹn quá thành giận trừng mắt.
“Các ngươi rốt cuộc ồn ào cái gì? Phong đệ, đệ dẫn một nữ nhân đến cũng lâu như vậy, Phụ Vương không còn kiên nhẫn nữa.” Hắc Khi Dạ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hắc Khi Phong, sau đó lướt mắt nhìn Huyên Trữ công chúa một cái, đáy mắt bắn ra ánh sáng lạnh.
Ở gần nhìn thấy ánh mắt của hắn, Huyên Trữ công chúa nuốt nuốt nước miếng, từ từ buông lỏng tay ra.
Bối Bối thấy thế, lại bật cười, làm cho Huyên Trữ công chúa và Hắc Khi Dạ nhìn chằm chằm.
Nàng lành lạnh quay mặt sang một bên, trong đáy lòng âm thầm buồn cười, bản tính khi thiện phạ ác (*) của Huyên Trữ công chúa cũng quá rõ ràng đi, nhìn muốn cười, a......
“Đại ca, bây giờ ta liền dẫn Tiểu Bối đi ngay.”
Hắc Khi Phong không muốn cho Bối Bối chống đối với đại ca, vì thế tự mình kéo mạnh nàng nhanh chóng bước đi khỏi nơi đó, tùy nàng giãy dụa như thế nào đều bỏ mặc.
“Hắc Khi Phong, buông, ta không thể rời đi như vậy, buông......”
Bối Bối liên tiếp quay đầu nhìn Huyên Trữ công chúa, đáy mắt lo lắng, trong cũng không hề ghét nàng ta, rơi vào đường cùng, nàng đành phải liều mạng dùng ánh mắt nói cho Huyên Trữ công chúa đừng nói gì lung tung, sau đó nhìn nhìn Hắc Khi Dạ, lấy tay chỉ lên miệng làm động tác kéo khóa.
Huyên Trữ công chúa vừa hoang mang vừa không biết làm sao nhìn Bối Bối, nhìn thấy động tác của Bối Bối, nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, một loại cảm giác ỷ lại tự nhiên nảy sinh không tự giác tuôn tràn trong đáy mắt, hốc mắt cay cay muốn đỏ lên.
Chờ sau khi không còn nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, nàng mới từ từ thu hồi ánh mắt ỷ lại, sau đó đứng yên một chỗ không dám cử động dưới ánh mắt của Hắc Khi Dạ.
Tiếng hừ lạnh từ bạc môi của Hắc Khi Dạ tràn ra:“An phận cho ta một chút, nơi này là Hắc Phong quốc, ngươi chính là một tù nhân, nếu lại phát ra tính tình công chúa ta liền nhốt ngươi vào đại lao!”
Huyên Trữ công chúa hoảng sợ, ánh mắt giống như chim sợ cành cong yếu ớt nhìn vào mắt hắn, sau đó cúi đầu không dám nói lời nào.
Thấy lời nói của mình có hiệu quả, Hắc Khi Dạ xoay người phất tay áo rời đi.
Nhìn theo bóng dáng áo đen kia, Huyên Trữ công chúa rốt cục nhịn không được chân phát run, mềm nhũng ngồi xuống mặt đất, nước mắt cũng chảy ra.
“Vương huynh, huynh ở nơi nào, mau tới cứu Huyên Trữ, Huyên Trữ không muốn ở nơi này, Huyên Trữ sợ, ô ô ô...... Vương huynh......”
Nàng nắm tay đánh vào kết giới trong suốt trước mắt, mỗi lần đánh đều bị kết giới bắn trở về, nắm tay hơi hơi phát đau, làm cho nàng không khỏi khóc càng thêm lớn tiếng.
......
Bối Bối thở hồng hộc đi vào trong tẩm cung Hắc Vương, khi nàng nhìn thấy vẻ mặt bị bệnh của lão nhân nằm trên giường, giống như hấp hối bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.
“Phụ Vương, con đã dẫn người đến.” Hắc Khi Phong tới gần bên giường giúp Hắc Vương ngồi dậy.
Đôi mắt đang nhắm của Hắc Vương đột nhiên mở ra, nhìn thẳng vào Bối Bối, giọng nói trầm thấp không có khí lực:“Chính là nàng sao, nàng chính là chủ nhân của Hắc Tinh ngọc bội?”
“Đúng vậy.” Ánh mắt của Hắc Khi Phong nhìn về Bối Bối, dường như mang theo một tia hàm ý khẩn cầu.
Bối Bối mím môi, nhìn thấy Hắc Vương tuổi già thể nhược, thực không nhịn được lòng trắc ẩn, nếu bà nội sinh bệnh, cũng sẽ gầy yếu như vậy sao?
Nhớ tới người thân yêu duy nhất của nàng ở nhân gian, nàng bỗng nhiên cảm thấy trong lòng nặng trịch, một cỗ nóng tuôn chảy từ từ trong mũi.
Nàng hít một hơi thật sâu, kìm chế làn sóng cảm xúc trong lòng, dưới ánh mắt của Hắc Khi Phong, nàng tiến lên vài bước, bĩu môi:“Lão...... Lão nhân gia, người bị bệnh hay là nên an tâm dưỡng bệnh đi, đừng theo đuổi Hắc tinh ngọc bội nữa, dù sao đó là vật ngoài thân khi chết cũng không mang theo được.”
“ Không phép tắc, ngươi là một tù nhân nhìn thấy Hắc Vương cũng không biết quỳ xuống sao, còn dám nguyền rủa trước mặt Hắc Vương, thật to gan!” Một người đứng sát bên thị vệ lớn tiếng trách mắng Bối Bối.
Là tế ti vẫn đứng một bên đánh giá từ nàng lúc Bối Bối tiến vào, ánh mắt tinh khôn nghiêm khắc lóe sáng.
Hắc Vương khoát tay ngăn tế ti lại, sau đó trên mặt từ từ nở ra một nụ cười hiền lành nhìn Bối Bối:“Ha ha...... Ngươi là một tiểu cô nương nói chuyện thật thẳng thắng, ngươi không sợ rước lấy họa sát thân?”
Tuy rằng Hắc Vương lớn tuổi suy yếu, nhưng mà khí thế tôn Vương tự nhiên kia vẫn như trước không hề giảm, uy nghiêm vô hình bên trong càng thêm bức người làm cho người ta cảm thấy có một áp lực.
Bối Bối nuốt nước miếng, cố gắng gượng tươi cười xoa dịu mình, cười hớ hớ nói:“Ta chỉ là ăn ngay nói thật, người ta nói người làm Vương phải rộng lượng khoan dung, đường đường là Đại vương cũng không thể nào ngay cả độ lượng nghe một lời nói thật cũng không có, ha ha...... Ta nghĩ hẳn là không đến nỗi đó mới đúng.”
“Ha ha...... Khụ khụ khụ......Người đâu, ban ngồi.” Hắc Vương nở nụ cười lại ho, đột nhiên hạ lệnh sai người mang ghế cho Bối Bối.
Có chuyện gì nữa đây?
Bối Bối đảo tròn hạt châu trong mắt, tươi cười ngồi xuống ghế:“Ha ha...... Cám ơn a.”
_______
(*)Khi thiện phạ ác:
hiếp đáp người lương thiện, sợ hãi kẻ hung ác.
Truyện convert hay : Vạn Năm Chỉ Tranh Sớm Chiều