Xác Chết Loạn Giang Hồ

chương 17: nghe tiếng cười hào kiệt kinh hồn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Côn Sơn nói :

-Lời đạo huynh rất hợp lý.

Tuy lão là người hủ lậu ngoan cố, nhưng không mất phong độ của bậc nghĩa hiệp. Lão nói câu đó với một lòng thành thực đầy nghĩa khí.

Nhất Trận Phong Trương Bình thấy âm mưu của mình chưa thực hành được thì tức giận vô cùng. Gã cười khẩy luôn mấy tiếng rồi nói :

-Hay lắm ! Thánh thủ Thiết đởm Sở Côn Sơn oai danh lừng lẩy mà chỉ là hạng ham sống sợ chết.

Sở Côn Sơn dù chết cũng đành, quyết không chịu quanh co. Sở dĩ lão nhất định không động thủ ở trong Thính thiền các là vì sợ chưởng phong làm hủy hoại đồ vật trong các này.

Lục Nguyệt Tuyết Lý Ba thi triển phép truyền âm nhập mật khẽ bão Vương Bình :

-Ðại ca ! Sở lão nhi nổi tiếng giang hồ là con người cố chấp. Lão đã nói không muốn động thủ trong Thính thiền các thì chẳng thể nào nói cho lão chuyển động được. Nếu mình định giết lão thì phải theo lời lão ra ngoài Thính thiền các.

Vương Bình tủm tỉm cười đứng dậy nói :

-Sở lão nhi ! Phải chăng lão muốn ra ngoài không trường để động thủ ?

Sở Côn Sơn đáp :

-Nếu các ngươi chịu ra ngoài các động thủ thì lão phu dĩ nhiên xin hồi tiếp.

Trương Bình nói :

-Hay lắm ! Bọn ta nghe theo lời lão.

Ðoạn cất bước đi ra ngoài.

Ngũ Ðộc Hoa Vương Kiếm, Lục Nguyệt Tuyết Lý Ba, Hàn Giang Nguyệt Triệu Quang đều đứng lên rời khỏi chỗ ngồi.

Giữa lúc ấy, bóng người thấp thoáng, lại một tên đạo đồng áo xanh hấp tấp chạy vào giơ cao hai tấm thiếp đại hồng lên.

Nhất Trận Phong Trương Bình động tâm nghĩ thầm :

-Không hiểu lại có nhân vật nào tới đây ? Ta hãy khoan rồi sẽ cùng Sở lão nhi động thủ.

Lão nghĩ vậy liền nói :

-Sở Côn Sơn ! Lại có quí khách tới chúng ta không nên làm cho chủ nhân mất hứng trong cuộc tiếp khách. Tưởng chúng ta hãy chờ lại coi một lúc rồi hãy đánh nhau cũng chưa muộn.

Sở Côn Sơn ngẩm nghĩ một lúc rồi đáp :

-Ngươi nói cũng có lý.

Ðoạn lão trở về nguyên vị.

Vô Vi đạo trưởng đón lấy cánh thiếp coi rồi dương cặp lông mày lên cười nói :

-Hay lắm ! Bữa nay quí khách đều quần tụ thật đông đảo. Mời các vị đó vào đây.

Tên đạo đồng dạ một tiếng rồi rảo bước chạy ngay.

Ngũ Ðộc Hoa Vương Kiếm ngó tấm thiếp hồng hỏi :

-Xin đạo trưởng cho hay những vị mới tới đây là cao nhân phương nào ?

Vô Vi đạo trưởng cười đáp :

-Hai vị này ư ? Thinh danh họ có lẽ chẳng kém gì bốn vị công tử Phong, Hoa,Tuyết, Nguyệt.

Hàn Giang Nguyệt Triệu Quang lại thi triển môn tuyệt nghệ cũ vừa giơ tay lên quạt vừa hỏi :

-Ðạo trưởng có thể cho anh em tại hạ coi thiếp trước được chăng ?

Một luồng hấp lực xô ra liền.

Vô Vi đạo trưởng hơi biến sắc cười lạt đáp :

-Một lần thì còn có thể, chứ hai lần thì không được. Thí chủ nhất định muốn coi cũng không nên dùng cách bá đạo như vậy.

Lão khẽ phất tay áo bào. thừa cơ phóng nội lực ra. Hai cánh thiếp nối đuôi nhau đột nhiên tăng gia tốc độ nhanh như điện chớp vọt về phía Triệu Quang.

Triệu Quang nghề cao mật lớn, hắng dặng một tiếng rồi giơ ngón tay giữa ra cặp lấy tấm thiếp thứ nhất.

Giữa lúc gã dùng ngón tay cặp tấm thiếp, thì tấm thiếp thứ hai đột nhiên giảm tốc độ.

Lúc này Triệu Quang mới nhìn rõ hai tấm thiếp chuyển vòng bay tới nơi thì không khỏi ngấm ngầm kinh hãi. Nhưng gã đã chìa tay ra rồi không lẽ lại rụt về đành liều phải cặp lấy.

Ngờ đâu ngón tay gã vừa đụng vào cánh thiếp thì đột nhiên tăng gia. Vù một tiếng ! Cánh thiếp trượt qua hai ngón tay chênh chếch sang một bên.

Ngũ Ðộc Hoa Vương Kiếm chau mày, khẻ giơ tay trái lên ngấm ngầm phóng nội lực ra để hất tấm thiếp bay vòng vèo. Miệng gã cười ha hả nói :

-Thủ pháp tuyệt diệu !

Nhất Trận Phong Trương Bình đưa tay mặt xéo đi chụp lấy cánh thiếp. Cánh thiếp này đang bay vòng vèo trước đã bị Triệu Quang dùng nội lực cản lại, bây giờ Ngũ Ðộc Hoa Vương Kiếm lại phát huy nội lực hất đi Nội kình làm cho tấm thiếp xoay chuyển tuy chưa hoàn toàn mất hết nhưng đã giam đi nhiều. Trương Bình vừa thò tay ra liền chụp được ngay.

Hàn Giang Nguyệt Triệu Quang vừa bị một vố, hiện giờ ngón tay hãy còn ngấm ngầm đau nhức. Gã ngó thấy tấm thiếp thứ hai bay tới nơi, không dám lơ là nữa,vội vung tay mặt phóng nội kình ra trước để ngăn chặn tấm thiếp. Năm ngón tay trái của gã xòe ra để chụp lấy.

Không ngờ cánh thiếp này bị cản lại bỗng tung lên cao hai thước rồi (...)

Lục Nguyệt Tuyết Lý Ba hắng dặng một cái phóng bàn tay phải đánh ra một luồng nội lực cực kỳ mãnh liệt đẩy tấm thiếp đang bay vòng vèo rồi chênh chếch đi bắn ra ngoài cửa sổ.

Vân Dương Tử phất tay áo bào. Kình lực xô ra đẩy tấm thiếp bay trở lại.

Sở Côn Sơn nổi lên tràng cười khanh khách vung chưởng đánh ra. Chưởng phong rít lên veo véo xô về phía tấm thiếp.

Người khác phóng nội lực ra thì hoặc phất tay áo, hoặc khẽ giơ tay đẩy nội lực ra đã đủ làm cho tấm thiếp bay vòng vèo. Còn Sở Côn Sơn phóng nội lực vung chưởng thủ thế cho chưởng phong rít lên ầm ầm.

Bọn Trương Bình dùng kình lực xung kích tấm thiếp cho nó bay vòng vèo một hồi. Nội lực của mấy người chống đối nhau đã đến lúc sắp tắt thì bị chưởng phong của Sở Côn Sơn xô ra như cơn gió lốc cuốn thiếp lên.

Vô Vi đạo trưởng thò tay ra vẩy một cái vừa cười nói :

-Các vị thưởng ngoạn đủ rồi chứ !

Cánh thiếp như con chim én bay vù vào trong lòng bàn tay đạo trưởng.

Cuộc tỷ thí nội công ngấm ngầm nầy tuy quần hào không nói ra miệng nhưng trong lòng đã hiểu rõ Vô Vi đạo trưởng chiếm được thượng phong, đoạt hết ưu thế.

Vô Vi đạo trưởng chụp lấy tấm thiếp đặt xuống chiếc kỷ trúc bên cạnh rồi ngồi ngay ngắn lại.

Nhất Trận Phong Trương Bình tuy lấy được một cánh thiếp nhưng sợ cánh thứ hai lúc bay vòng vèo đả thương ba người anh em, gã phải chuẩn bị để kịp ra tay cứu viện nên chưa có lúc nào rảnh mà coi được. Bây giờ Vô Vi đạo trưởng thu tấm thiếp thứ hai về rồi, gã mới mở thiếp ra coi thì thấy trên thiếp viết hàng chữ :

"Chủ nhân lầu sách Toàn Cơ ở Hướng Dương Bình miền Triết Bắc là Vũ Văn Hàn Ðào bái phỏng"

Dòng chữ này như đập vào đầu Nhất Trận Phong Trương Bình khiến hắn ngẩn người ra không thốt nên lời.

Ngũ Ðộc Hoa Vương Kiếm chau mày hỏi :

-Ðại ca ! Vị tân khách đó là cao nhân phương nào ?

Gã vừa hỏi vừa thò đầu ra nhìn.

Lục Nguyệt Tuyết Lý Ba, Hàn Giang Nguyệt Triệu Quang cũng đưa cổ ra mà ngó. Khi bọn Giang Nam tứ công tử nhìn rõ rồi bất giác đều thộn mặt ra.

Bọn chúng còn đang kinh ngạc thì một tên đạo đồng đã dẫn người mặc áo nho sinh từ từ tiến vào.

Vô Vi đạo trưởng mỉm cười chắp tay chào người nho sĩ đi trước, vào cở tuổi rồi nói :

-Vũ Văn huynh đến chơi thât may quá ! Bần đạo có lòng ngưởng mộ từ lâu.

Nho sĩ trung niên gật đầu cười đáp :

-Chắc đạo huynh là Vô Vi đạo trưởng rồi. Phen này tiểu đệ đến quấy nhiểu cuộc thanh tu của đạo huynh thật là có lỗi.

Người này mặc áo mầu lam. Chòm râu đen chùng xuống bụng. Sắc mặt hồng hào như một tên đồng tử. Vẻ người phong lưu nhàn nhã. Tay y cầm một cái rương dài ba thước, rộng hai thước.

Theo sau y là một gã nho sinh, mặt trắng không có râu. Gã chính là Bách thủ thư sinh Thành Anh.

Vân Dương Tử cười lạt hỏi :

-Thành huynh đến đây mau quá vậy ?

Bách thủ thư sinh Thành Anh đảo mắt nhìn Giang Nam tứ công tử và Sở Côn Sơn rồi cười đáp :

-Vân huynh dạy quá lời. Tại hạ còn đến chậm hơn người ta một bước.

Vũ Văn Hàn Ðào từ từ đặt cái rương dát vàng xuống, rồi nói :

-Tiểu đệ ẩn cư ở Toàn Cơ Thư lầu, ít qua lại giang hồ. Bữa nay đến bái phỏng quí giáo là lần thứ nhứt trong mười năm rời khỏi Hướng Dương Bình.

Vô Vi đạo trưởng nói :

-Vũ Văn huynh hạ sơn giá lâm tệ giáo khiến cho bần đạo lấy làm vinh hạnh vô cùng !

Vũ Văn Hàn Ðào cười nói :

Ðạo trưởng dạy quá lời. Tiểu đệ bất quá là một tên hàn nho, lánh mình nơi rừng rú thì oai danh đâu dám so bì với những cao nhân đương thời ? Huống chi đạo trưởng là bậc chí tôn ở phái Võ Ðương...

Y dừng lại một chút, thò tay mở rương lấy ra một cái hộp ngọc rồi nói tiếp :

-Ðược đạo huynh vui lòng tiếp đón, tiểu đệ xiết bao cảm kích ! Ðây là chút lễ mọn bái sơn, mong quán chủ vui lòng thu nạp.

Vô Vi đạo trưởng nhíu cặp lông mày chắp tay nói :

-Hiệp giá quang lâm đã là vẻ vang cho tệ quán. Cái nầy bần đạo không dám lãnh thọ...

Vũ Văn Hàn Ðào ngắt lời :

-Lễ bạc lòng thành. Ðạo trưởng mà không thu nạp là coi thường tiểu đệ.

Mười năm trước lão này đã xuất hiện trên trường võ lâm ở Giang Nam và trong vòng nửa năm oai danh lừng lẩy giang hồ. Cả hai phe Hắc đạo lẫn Bạch đạo nghe danh y đều phải nhức đầu. Nhưng sự việc đã cách mười năm, hiện giờ oai danh vẫn còn tồn tại. Vì vậy Giang Nam tứ công tử mới ngó danh thiếp đã phải chấn động tâm thần.

Vô Vi đạo trưởng tuy chưa qua lại giang hồ, nhưng cũng được nghe tiếng Vũ Văn Hàn Ðào. Lão thấy Hàn Ðào bưng hộp ngọc đưa lên, nếu rụt tay về không đón lấy là không phải lễ và còn tỏ ra khiếp nhược. Lão nghĩ thầm :

-Con người này bụng dạ quảng bác thì trong hộp ngọc nhất định không phải vật tầm thường.

Lão liền đề tựu chân khí, ngấm ngầm đề phòng từ từ đưa tay ra đón lấy hộp ngọc.

Lão vừa cầm hộp ngọc trong tay, lập tức cảm thấy trong hộp chuyển động liền đoán ngay trong hộp đựng con vật gì. Lão còn kinh ngạc ngầm vận công lực vào hai bàn tay.

Vũ Văn Hàn Ðào thấy Vô Vi đạo trưởng đón lấy hộp ngọc rồi đột nhiên vẻ mặt nghiêm nghị quay lại ngó Bách thủ thư sinh nói :

-Anh nhi ! Ngươi hãy nói mục đích của chúng ta đến đây cho đạo trưởng nghe.

Bách Thủ thư sinh Thành Anh kính cẩn đáp :

-Xin tuân theo chỉ dụ của sư thúc.

Gã ngững đầu lên đảo mắt nhìn quanh nhà đại sảnh một lượt rồi cười nói :

-Lần nầy tại hạ đi theo Vũ Văn sư thúc bái phỏng quí sơ là có ý muốn thảo luận cùng Vân Dương đại huynh một việc trọng đại.

Vô Vi đạo trưởng tay cầm hộp ngọc, cặp mắt nhắm nhỏ lại tựa hồ chú ý lắng tai nghe. Nhưng Thành Anh nói xong rồi, đạo trưởng vẫn lờ đi như không nghe thấy gì, thản nhiên tỉnh tọa, pháp tướng trang nghiêm.

Vũ Văn Hàn Ðào hắng dặng một tiếng chưa kịp phát tác thì Vân Dương Tử đã nói ngay :

-Té ra Thành huynh là sư điệt của Vũ Văn huynh. Bần đạo thất kính mất rồi !

Thành Anh cười lạt hỏi :

-Phải chăng Vân Dương đạo huynh trong lòng có chổ bất phục tiểu đệ.

Vân Dương Tử đáp :

-Không dám ! Không dám ! Thành huynh bất mãn với Tửu Tăng Phạn Cái rồi trút giận lên đầu bọn tiểu đệ ở núi Võ Ðương.

Thành Anh toan nói lại thì Vũ Văn Hàn Ðào đã cất giọng lạnh như băng lên tiếng :

-Anh nhi ! Ngươi đã nói rồi, có lẽ người ta không ưng chịu. Vậy phải nói rõ hơn nữa.

Thành Anh kính cẩn nghiêng mình thi lễ nói :

-Nếu hai vị đạo trưởng chưa lọt tai thì tại hạ xin nói vắn tắt là tệ sư thúc có ý kiến muốn cùng quí phái hợp lực để truy tầm cho ra chiếc chìa hóa cung cấm Sở Côn Sơn cười khanh khách nói :

-(...) vụ này không phải dễ dàng.

Thành Anh nói :

-Sao ? Sở huynh cũng muốn dúng tay vào chăng ?

Nhất Trận Phong Trương Bình xen vào :

-Còn bốn anh em tại hạ nữa.

Thành Anh cười lạt chăm chú nhìn Vân Dương Tử hỏi :

-Vân huynh nghe rõ rồi chứ ? Trên chốn giang hồ người thèm khát vật này không biết bao nhiêu mà kể. Nếu quí phái không chịu hợp tác với sư thúc thì e rằng...

Vô Vi đạo trưởng dương cặp mắt lên. Hàn quang ngó thẳng vào mặt Thành Anh.

Lão cười mát nói :

-Ðáng tiếc là phái Võ Ðương của bọn bần đạo chưa nắm được manh mối gì về chiếc chìa khóa cung cấm đó. Hảo ý của hai vị bọn bần đạo xin tâm lãnh mà thôi.

Thành Anh liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói :

-Sao đạo trưởng hiện đã có con tin. Theo chỗ tại hạ biết thì cứ giữ tên này là chẳng lo gì Khâu Tiểu San không chịu tự động đưa lên tận nơi.

Vô Vi đạo trưởng lạnh lùng hỏi :

-Một thằng nhỏ vô tội lại chẳng biết võ công mà các vị không chịu buông tha hay sao ?

Thành Anh đáp :

-Chỉ cần dẫn dụ cho Khâu Tiểu San tự chui đầu vào bẩy rồi bức bách thị đưa chiếc chìa khóa cung cấm ra...

Bỗng nhiên tràng cười ha hả từ bên ngoài Thính thiền các vang lên rồi tiếng người nói :

-Vị nào muốn lấy được chiếc chìa khóa cung cấm đó ? Ðáng tiếc nó đã bị anh em tại hạ quyết định rồi.

Tiếng nói vừa dứt người đã xuất hiện. Một người mặt tròn vừa thấp vừa mập chân đi giầy tiêu dao mình mặc áo trường bào bằng lụa xanh, ngoài khoác áo choàng bằng đoạn đen bệ vệ tiến vào. Hắn chính là Kim toán bàn Thương Bát

trong bọn Trung Châu Nhị Cổ.

Phía sau Thương Bát là người gầy khẳng gầy kheo đầu đội nón chiên đen kéo sụp xuống mí mắt, chính là Thiết bút Ðổ Cữu.

Mắt bên phải Ðổ Cữu giấu vào trong mũ chỉ để hở một mắt bên trái. Hắn đảo một mắt nhìn quần hào một lượt lạnh lùng nói :

-Quần hào đều tụ họp ở đây. Nhân tài đầy dẫy. Thật là một cuộc hội ngộ may mắn.

Thương Bát không để người khác nói, chắp tay xá dài vòng quanh một lượt rồi vừa cười vừa tiếp lời :

-Tiểu đệ thiện tiện đến đây quấy nhiểu. Mong các vị miễn thứ cho.

Tiêu lĩnh Vu vừa thấy Trung Châu Nhị Cổ, không nén nổi mối xúc động, lớn tiếng hỏi :

-Hai vị đem Khâu tỷ tỷ của tại hạ đi đâu rồi.

Thương Bát cười khanh khách đáp :

-Tiểu huynh đệ bất tất phải nóng nẩy. Lệnh tỷ tỷ hiện giờ đang ở một nơi hào hoa kín đáo để dưỡng thương. Lúc nào y cũng mong nhớ tiểu huynh đệ nên phái anh em ta tới đây đón tiếp.

Tiêu Lĩnh Vu kinh ngạc hỏi :

-Sao ? Khâu tỷ tỷ bị thương rồi ư ?

Thương Bát đáp :

-Bị chút thương nhẹ chỉ điều dưỡng mấy ngày là hoàn toàn bình phục.

Bách thủ thư sinh cười lạt hỏi :

-Hai nhà đại thương mại làm ăn phát tài chớ ?

Thương Bát liếc mắt nhìn Thành Anh toan nói mấy câu trào phúng bỗng hắn nhìn thấy một nho sĩ đứng tuổi ngồi bên Thành Anh. Người này mặt mũi hồng hào như con nít, râu chùng xuống ngực. Hắn là người biết nhiều hiểu rộng nên vừa ngó thấy liền đoán ra nội công lão đã luyện đến trình độ phản lão hoàn đồng. Hắn ngó tới chiếc rương thếp vàng để bên chợt nhớ tới điều gì mà không nghĩ ra được. Hắn xuôi ngược Nam Bắc, theo đuổi tài lợi nên cặp mắt chẳng những sành châu báu, mà hiểu biết người cũng vào hạng nhất trong nước.

Hắn hắng dặng một tiếng rồi nói :

-Thành huynh quá khen. Tiểu đệ buôn bán may khỏi lỗ vốn là may rồi.

Lãnh diện thiết bút Ðỗ Cửu để mắt bên tả nhìn vào người Tiêu Lĩnh Vu, cất giọng lạnh như băng nói :

-Lại đây mau ! Chúng ta sắp đi thôi !

Vô Vi đạo trưởng tuy ít qua lại giang hồ, nhưng lão đã làm chưởng môn phái lớn khiến cho Ðỗ Cửu tuy bản tính kiêu ngạo mà vẫn có lòng e sợ. Hắn thấy Tiêu Lĩnh Vu đứng bên Vô Vi đạo trưởng, không dám đưa tay ra dắt chàng.

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng quyến luyến Khâu tiểu San. Trái tim chàng đập thình thình, chàng đưa mắt nhìn Vô Vi đạo trưởng hỏi :

-Tiểu tử có thể đi theo bọn họ được không ?

Vô Vi đạo trưởng tuy không muốn nghe lời nhưng phải giữ địa vị không tiện ngăn trở. Lão đành nhắm mắt tựa hồ không nghe thấy.

Vân Dương Tử cười mát nói :

-Nếu lệnh sư tỷ mà nghĩ tới ngươi sao y không thân hành đến đây để đón ngươi ?

Mấy câu này nghe rất tầm thường nhưng sự thực lão đã tỏ ra nghi ngờ lời nói của Trung Châu Nhị Cổ.

Quả nhiên Tiêu Lĩnh Vu động tâm nghĩ thầm :

-Khâu tỷ tỷ vốn chán ngấy bọn Trung Châu Nhị Cổ. Khi nào y yên tâm để bọn chúng đến đây đón mình.

Sau khi xoay chuyển ý nghĩ, chàng lắc đầu đáp :

-Trừ khi Khâu tỷ tỷ thân hành tới đây, bất cứ ai nói gì tại hạ cũng không tin được.

Ðỗ Cửu cười lạt hỏi :

-Anh em ta tới đây khi nào chịu trở về không ? Ngươi tin hay không cũng phải theo ta về rồi sẽ biết.

Tiêu Lĩnh Vu vốn chẳng có hảo tâm gì với hắn, chàng sẳng giọng hỏi lại :

-Tại hạ nhất định không chịu theo các hạ xuống núi thì sao ?

Thương Bát vội xen vào :

-Tiểu huynh đệ đừng hiểu lầm. Ðúng là chúng ta đã theo lời yêu cầu của lệnh tỷ tới đây.

Tiêu lĩnh Vu hỏi :

-Tại sao Khâu tỷ tỷ không đến ?

Thương Bát đáp :

-Một là thân thế y chưa được bình phục. Hai là những nhân vật võ lâm hiện đang theo dõi y. Khắp nơi đều có kình địch. Y mà xuất hiện trên chốn giang hồ là lập tức có bao nhiêu thiết kỵ rượt theo...

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh rồi hỏi :

-Khâu tỷ tỷ nhờ các vị đến đón tại hạ vậy có bút tích gì của y không ?

Ðỗ Cửu đáp :

-Trung Châu Nhị Cổ đã có kim tự chiêu bài là đủ tín nhiệm, hà tất cần thơ uỷ thác ?

Vũ Văn Hàn Ðào từ nãy giờ ngồi yên, đột nhiên cười lạt nói :

-E rằng bữa nay Kim tự chiêu bài của các vị sẽ không còn nữa.

Ðỗ Cửu từ từ quay lại nói :

-Nghe giọng các hạ hách quá !

Vũ Văn Hàn Ðào cười mát hỏi :

-Hai vị không tin ư ?

Lão chỉ nói hời hợt một câu mà có đủ thế lực uy hiếp người ta.

Thương Bát đưa mắt nhìn nho sỉ đứng tuổi, bới tìm ký ức xem lai lịch người nầy là ai ?

Ðỗ Cửu nhấp nháy con mắt một lúc rồi nói :

-Tại hạ không tin thật. Quí tính các hạ là gì ?

Vũ Văn Hàn Ðào ngửng mặt lên nhìn ngắt lời đáp :

-Tại hạ là Toàn Cơ Thư Lâu Vũ Văn Hàn Ðào ở Hướng Dương Bình.

Kim toán bàn Thương Bát chấn động tâm thần cười khanh khách nói :

-Té ra là Vũ Văn huynh. Anh em tại hạ thất kính mất rồi !

Vũ Văn Hàn Ðào nói :

-Bất tất phải khách sáo. Hai vị đã biết tiện danh của tiểu đệ thì xin cho hay Khâu tiểu San hiện nay lạc lõng nơi đâu ?

Thương Bát tự mĩm cười ngắt lời :

-Người tham của thì chết, chim ham ăn sa vào cạm bẩy. Anh em tại hạ...

Vũ Văn Hàn Ðào chặn họng :

-Tiểu đệ đã nghe tiếng quí huynh đệ ưa thâu góp tiền tài, báu vật. Trong Toàn Cơ thư lậu của tại hạ cũng có ít vật trân quí, tại hạ muốn đem tặng cho hai vị.

Giang Nam tứ công tử thấy Vũ Văn Hàn Ðào vừa dùng oai để uy hiếp, vừa đem lợi để dụ dỗ. Nếu hắn liên hiệp với Trung Châu Nhị Cổ thì bất lợi cho chúng. Ngay Trung Châu Nhị Cổ đã khó chơi rồi lại thêm Vũ Văn Hàn Ðào về phe với nhau thì anh em chúng càng khó lòng đối phó. Chúng nóng nẩy toan dùng lời khiêu khích thì đột nhiên Vô Vi đạo trưởng nổi lên tràng cười lớn.

Tiếng cười vang dội như rồng gầm hổ thét khiến quần hào cảm thấy tâm thần dao động, không tự chủ được phải vận nội công để chống lại.

Vô Vi đạo trưởng ngừng tiếng cười nói :

-Bữa nay hai vị giá lâm, dĩ nhiên bần đạo phải dùng hậu lễ đối đãi, chùa Tam Nguyên ở núi Võ Ðương là nơi thanh tịnh, bần đạo không muốn xẩy cuộc tương tranh...

Lão đảo mắt nhìn quanh rồi chăm chú ngó Vũ Văn Hàn Ðào nói tiếp :

-Vũ Văn huynh đã dùng hậu lễ đưa tặng, khiến bần đạo chẳng yên tâm chút nào.

Vũ Văn Hàn Ðào cười nói :

-Một chút lễ bạc có chi đáng kể ? Mong rằng quán chủ vui lòng thu nạp.

Vô Vi đạo trưởng nét mặt trang nghiêm đáp :

-Toàn Cơ thư lâu cất nhiều báu vật, bần đạo đã nghe tiếng từ lâu. Chắc trong hộp ngọc này đựng lễ vật cực kỳ trân quí. Bần đạo muốn mở ra trước mặt quần hùng để các quí khách được mở rộng tầm mắt nên chăng ?

Vũ Văn Hàn Ðào đáp :

-Tại hạ chỉ sự không đủ lòng kính trọng, làm trò cười cho các vị.

Vô Vi đạo trưởng nói :

-Vũ Văn huynh lại khách sáo rồi...

Lão ngừng lại một chút rồi lớn tiếng :

-Các vị hãy để ý coi đây !

Tay trái lão nâng hộp ngọc, tay phải từ từ mở ra.

Quần hào chú ý nhìn thì thấy những ngón tay Vô Vi đạo trưởng nổi lên màu hồng đỏ tươi. Cặp mắt tròn xoe dương lên chăm chú nhìn chiếc hộp trong tay.

Quần hào thấy vẻ mặt Vô Vi đạo trưởng ra chiều nghiêm trọng, bất giác cùng đề tụ công lục ngấm ngầm phòng bị.

Hộp ngọc vừa mở ra thì thấy hai chấm sáng bằng hạt đậu. Tiếp theo một con rết từ từ cất đầu lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio