“Lão Triệu, chắc chắn anh tôi đang hẹn hò.” Hạng Vãng nói.
“À.”
“Anh ấy còn nói chúng ta cũng đang hẹn hò.”
Triệu Hồng không trúng kế: “Đưa di động của cậu cho tôi, tôi xem thử cuối cùng thì cậu ta nói gì.”
“Anh muốn xem điện thoại của tôi? Cũng được.” Hạng Vãng cười: “Anh cho tôi xem của anh trước, thì tôi cho anh em của tôi.”
Triệu Hồng: “…Vậy thì thôi.”
Hai người họ đang ở trong câu lạc bộ Sơ.
Hai ngày trước đây, Triệu Hồng nhận được chỉ thị của Từ Tán, đi liên hệ với Tạ Khai Ngôn, sau khi trao đổi khá lâu, tạm thời đã lôi kéo được đối phương. Đúng theo những gì Tạ Khai Ngôn muốn, Triệu Hồng cho cậu ta một công việc, đó là khi nào có tin tức của Tôn Triết thì báo cáo lại, anh ta sẽ trả tiền theo mức độ quan trọng của mỗi tin.
Tạ Khai Ngôn ban đầu thì từ chối. Đương nhiên, đưa đẩy là truyền thống của dân tộc Trung Hoa. Triệu Hồng biết cậu ta không từ chối thật lòng, bèn cho một cái cớ: Ai cung cấp tin tức cho báo đài cũng sẽ được trả tiền, đây là tiền chính đáng, không có gì phải ngại.
Thế là vừa rồi Tạ Khai Ngôn gửi tin nhắn cho anh ta, báo rằng Tôn Triết lại đến câu lạc bộ Sơ, hình như là có một cuộc hẹn quan trọng với ai đó.
Triệu Hồng cảm thấy cần phải đến xem thử, nhưng anh ta không phải là hội viên của Sơ, không thể vào được. Hạng Vãng nói có thể giúp, nhưng có một yêu cầu là phải đi theo Triệu Hồng vào đó.
“Lão Triệu, ở đây và Gypsophila, anh thích bên nào hơn?” Vào câu lạc bộ rồi, Hạng Vãng hỏi.
“Cũng như nhau.” Triệu Hồng đáp: “Cậu hỏi tôi câu này cũng như hỏi một học sinh dốt xem muốn thi đậu Bắc Kinh hay Thanh Hoa ấy, không có ý nghĩa.”
Gypsophila theo phong cách hiện đại, còn Sơ lại là kiểu cổ điển, hai nơi đều đẹp nhưng đều không liên quan đến Triệu Hồng, bình thường anh ta sẽ không đến những nơi giải trí như vậy.
“Lão Triệu, anh đúng là thú vị!” Hạng Vãng vừa cười vừa vỗ vai Triệu Hồng. Nhưng không may là Triệu Hồng đột nhiêntăng tốc, thế là hắn chỉ vỗ vào không khí, cơ thể nghiêng về trước suýt nữa thì mất thăng bằng.
Triệu Hồng đã nhìn thấy Tạ Khai Ngôn, cậu ta xuất hiện trong đám đông, thoáng một cái đã biến mất.
Triệu Hồng không đuổi theo, chỉ gửi tin nhắn: Tôi đến câu lạc bộ rồi, Tôn Triết đang ở đâu?
Tạ Khai Ngôn nhanh chóng trả lời: Anh ta vào sảnh Xuân Tuyết.
Triệu Hồng hỏi Hạng Vãng: “Sảnh Xuân Tuyết là ở đâu?”
“Theo tôi.”
Bên cạnh hội trường chính có một sảnh phụ nhỏ hơn, trên tường trắng tinh đề bài Xuân Tuyết của Hàn Dũ, do đó được đặt tên là sảnh Xuân Tuyết.
Triệu Hồng muốn lại gần, Hạng Vãng vội kéo lại: “Không được vào đâu, không thấy ngoài cửa có người canh chừng hả?”
Cạnh cửa sảnh phụ là hai người trông như vệ sĩ, nếu có người tìm cách đi qua cánh cửa đó, bọn họ sẽ ngăn cản.
Triệu Hồng: “Đây là nơi nào?”
“Chỉ là một phòng nghỉ thôi, bây giờ không cho vào tức là ở trong có người không muốn bị làm phiền.” Hạng Vãng nói: “Đừng nhìn nữa, chúng ta sang nơi khác.”
Hai người đi sang bên cạnh, đứng nhìn lên tường, vờ như đang thưởng thức thư pháp.
Triệu Hồng: “Tôi bảo Tạ Khai Ngôn đi xem thử bên trong như thế nào, cậu ta là phục vụ ở đây, chắc có thể vào trong.”
Anh nhắn tin cho Tạ Khai Ngôn: Có đó không? Hy vọng cậu có thể giúp tôi xem thử Tôn Triết đang làm gì. Ngoài ra, anh ta còn đưa rõ giá cả: Một tấm tệ.
Tạ Khai Ngôn: Bây giờ tôi đang bận, lát nữa thử xem sao.
–
Trpng phòng nghỉ, Tôn Triết đang ngồi thẳng lưng.
Người đàn ông trung niên đối diện gã thì dựa lên sô pha thả lỏng, cúi đầu đọc một quyển sách. Lát sau, lão mới ngẩng đầu lên: “Tiểu Tôn, mấy ngày trước tôi có việc đột xuất, nên không đến được, ngại quá.”
Tôn Triết cười nịnh: “Dạ không sao, tôi biết ông Lý rất bận, mạo muội làm phiền ông là lỗi của tôi, nhưng tôi cảm thấy cần phải báo cáo lại cho ông công việc gần đây, nên mới mặt dày chiếm thời gian của ông.”
Lý Minh Ân cũng cười: “Nói đi.”
Tôn Triết kể lại tường tận sự việc của YEY và Khách Bộ Hành cùng với Từ Tán, sau đó thở dài: “Từ Tán đúng là may mắn, nửa đường hắn lại xuống xe, không đi tìm Tạ Khai Ngôn, thế là cảnh sát không bắt được.”
Lý Minh Ân bình luận chuyện của YEY trước: “Việc này cậu làm chưa tốt, Tiểu Lộ không được vui lắm đâu.”
Tôn Triết chợt hiểu ra vì sao Lý Minh Ân phải cố ý lạnh nhạt với mình, thì ra là vì Lộ Hướng Cao. Quan hệ giữa Lý Minh Ân và nhà họ Lộ khá thân, cũng giống như với nhà họ Vương trước kia vậy.
Tôn Triết vội nhận lỗi: “Đúng là tôi sơ suất, nhưng kết quả này cũng không phải do tôi cố ý gây ra, chỉ có thể nói là năng lực của tôi có hạn…”
Lý Minh Ân rất biết cách dùng người, đánh một gậy rồi ắt phải cho một viên kẹo: “Đầu tư thì có rủi ro, cũng không hoàn toàn do lỗi của cậu.”
Tôn Triết cảm động nói: “Cảm ơn ông đã hiểu cho.”
Lý Minh Ân quay lại chủ đề chính: “Nếu khi ấy cảnh sát bắt được Từ Tán thì cậu định làm gì tiếp theo?”
“Hắn không sạch sẽ đâu, cảnh sát chỉ cần điều tra hắn thì đảm bảo sẽ ra vấn đề.”
Lý Minh Ân không tán thành: “Hắn mà không sạch sẽ thì nhà họ Vương đã tra ra từ sớm rồi, còn chờ cậu à?”
Lão ta từng là chỗ dựa của nhà họ Vương, cho nên biết rất rõ ân oán giữa họ Vương và Từ Tán. Lão còn biết cả lai lịch của Tôn Triết, ban đầu là “gia nô” của nhà họ Vương, sau khi bọn họ xảy ra chuyện, gã được bọn họ chỉ dạy, bám lên lão.
Tôn Triết: “Tôi cảm thấy về mặt điều tra thì nhà họ Vương không thể chuyên nghiệp bằng cảnh sát được.”
Lý Minh Ân lắc đầu: “Tuy tôi không hiểu nhiều về Từ Tán, nhưng bao nhiêu năm qua rồi, có thể thấy là hắn chỉ nông nổi trong việc đánh Vương Đình thôi, còn từ sau đó trở đi luôn rất thận trọng. Có lẽ hắn không sạch sẽ thật, nhưng không để lại bất cứ dấu vết nào cho cậu bắt thóp đâu, hắn thông minh hơn cậu rất nhiều.”
Câu nói này không được khách sáo, nhưng lão lại có tư cách để nói như vậy. Người chờ lão sử dụng có rất nhiều, không thiếu một Tôn Triết.
Tôn Triết từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên nét mặt “ông nói cái gì cũng đúng”, nhưng chân gã đã bắt đầu vô thức cọ thảm trải sàn.
Lý Minh Ân: “Nếu lần trước cậu bắt được hắn, có lẽ sẽ có cách để chơi một vố, nhưng không phải là để cảnh sát ra tay, mà là để thằng bạn trai nhỏ kia tố cáo hắn xâm hại trẻ vị thành niên.”
Tôn Triết không hiểu: “Nhưng chúng ta không có bằng chứ, không thắng kiện được.”
Lý Minh Ân: “Không cần thiết thắng kiện, chỉ cần dư luận đã đủ cho hắn biết tay rồi. Kéo dài thời gian tố tụng ra, thì hắn sẽ tiêu đời. Hắn bị đánh ngã thì những người có liên hệ với hắn cũng sẽ bị liên lụy, trận đánh đó mới là đẹp.”
Tôn Triết hai mắt tỏa sáng: “Chỉ có ông biết tính! Bây giờ đi kiện hắn hình như cũng được?”
Lý Minh Ân phì cười: “Muộn rồi, hắn đã có chuẩn bị. Bây giờ cậu đi xúi giục thằng nhóc kia khởi kiện, chẳng những không thành công mà biết đâu còn bị hắn cắn trả. Dư luận cũng không làm gì được, tin đồn xấu về hắn từng sôi trào trên mạng một lần, nhưng bây giờ đào lên lại thì không ai thèm xem tin tức lỗi thời nữa.”
Tôn Triết gật đầu đầy vẻ chân thành: “Tôi hiểu rồi. Ầy, nếu tôi có thể sớm được nghe lời dạy bảo của ông, thì đâu đến nỗi như bây giờ…”
Gã còn tỏ ra tự trách mình.
Lý Minh Ân lại cho thêm một viên kẹo: “Thật ra cậu làm cũng rất khá rồi, chỉ thiếu chút may mắn, trời không thỏa lòng người thì cũng hết cách thôi mà.”
Tôn Triết cười ra vẻ rất cảm động: “Cảm ơn ông đã tán thưởng như vậy, lần sau tôi nhất định sẽ giảm bớt sai sót như thế này.”
Nghe gã nói lần sau, Lý Minh Ân nhìn lại: “Nói vậy là cậu có kế hoạch mới à?”
“Dạ đúng.” Tôn Triết nói: “Ông có nghe đến Tài chính Tụ Hâm chưa? Ông chủ của Tài chính Tụ Hâm là Lưu Kim, đã quen biết Từ Tán từ rất lâu rồi…”
Sau đó gã thao thao bất tuyệt về kế hoạch của mình.
Lý Minh Ân nghe xong rồi hỏi: “Cậu và Từ Tán cuối cùng có thù gì vậy?”
Tôn Triết: “Dạ không có, chúng ta không thù không oán, tôi chọn hắn đã khai đao chỉ vì hắn là cái bia ngắm lớn nhất, nhắm trúng cũng dễ.”
Gã không nói dối, giữa gã và Từ Tán chẳng có mối thù sâu sắc nào. Nhưng bù lại, có rất nhiều những oán hận nho nhỏ, giống như một người ngã trúng xây xương rồng hết lần này đến lần khác, bị vô số gai nhỏ đâm vào.
Trong suốt những năm tranh đấu với Từ Tán, gã chưa bị thương nghiêm trọng như gãy tay gãy chân bao giờ, nhưng đầu nổi u thân bầm dập thì rất thường thấy. Gã từng bị Từ Tán đẩy xuống một dòng kênh hôi thối, khi về nhà còn bị mẹ mình đánh thêm cho một trận, vì quần áo bị dơ không thể giặt được. Cha mẹ ngày nào cũng mắng chửi gã là đồ ăn hại, không học giỏi bằng Từ Tán, đánh nhau cũng không thắng nổi người ta, đúng là đồ vô dụng.
Trên thế giới này có lẽ sẽ không còn bất cứ ai có thể tạo ra những ký ức khắc vào tận trong xương tủy, cả đời khó quên cho gã như Từ Tán. Từ nay đến hết đời, nếu có thể, gã không bao giờ muốn thấy Từ Tán sống tốt.
Tuy thế, nếu đứng trên góc nhìn của Từ Tán, vậy thì Tôn Triết chính là cây xương rồng đáng ghét kia. Hơn nữa không chỉ có gã, mà cha mẹ gã cũng thế, đến cả hàng xóm trong khu nhà đó cũng giống như cây xương rồng, hoặc là bọn muỗi chuyên đi hút máu với cái vòi dài của mình. Cả khu chung cư hay thậm chí là cả một khu vực rộng lớn quanh đó đều là vùng đất của xương rồng.
Tôn Triết ăn nói bậy bạ là do di truyền cái lưỡi của mẹ mình, Từ Tán nghe được lần nào là đánh gã lần đó. Nói đúng hơn là là đánh nhau, nhưng Tôn Triết không đánh thắng anh được.
Có một lần mẹ của Tôn Triết đang bàn tán về cha mẹ của anh thì bị Từ Tán nghe được, bèn phản bác lại. Bà ta thẹn quá hóa giận, tát Từ Tán một cái. Dấu tay đó in trên mặt Từ Tán rất lâu, cậu nhóc đương nhiên không nhẫn nhịn, quay sang đòi nợ từ con trai của bà ta. Người đàn bà này thấy con mình bị đánh, lại giận nó ăn hại, thế là đánh nó thêm một trận nữa cho bõ tức.
Rất nhiều việc rơi vào vòng tuần hoàn ác tính như thế.
Nhưng dù Tôn Triết và mẹ gã ăn nói thế nào, thì với Từ Tán cũng chỉ là hai cái gai tương đối nổi bật hơn trong đống gai xung quanh anh, nên anh cũng không ghi thù Tôn Triết lâu dài như cách mà gã căm ghét mình. Anh không tốn tâm sức của mình cho phương diện này, khi ấy niềm tin duy nhất chống đỡ cuộc đời anh là: phải học thật giỏi, thi đậu một trường đại học tốt, rời khỏi nơi này, mãi mãi không trở lại!
Với Tôn Triết, gã hận Từ Tán thật nhưng quan trọng hơn vẫn là làm sao cho mình sống tốt. Mục tiêu của gã thực ra cũng giống Từ Tán, chỉ khác là Từ Tán dựa vào chính bản thân, còn gã thì mượn sức người khác.
Tôn Triết rất giỏi tìm đường. Từ rất lâu về trước, gã đã phát hiện ra nếu tìm đúng đường thì sẽ có được hiệu suất cao hơn.
Con đường đầu tiên của gã cũng là do Từ Tán mang đến. Vương Đình nhìn trúng Từ Tán, mà Tôn Triết lại là trúc mã của Từ Tán, rất hiểu về anh. Nhờ điểm này, gã tiếp cận Vương Đình rồi trở thành thân tín, sau đó mượn sức Vương Đình để thay đổi vận mệnh của mình.
Sau đó nữa, con đường mang tên Vương Đình bị chặt đứt, Tôn Triết lại tìm được một con đường tốt hơn, đó là làm quen với loại người có địa vị cao sang hơn như Lý Minh Ân. Chỉ có điều Lý Minh Ân không dễ bịp như Vương Đình, lão sẽ không cho phép tay sai của mình ăn không ngồi rồi. Thế là Tôn Triết phải cố gắng làm việc, thay lão hoàn thành mục tiêu để bản thân có thể tiếp tục hưởng thụ những gì đang có.
–
Lúc này, Từ Tán và Lam Thiên Nhiên đang trên đường về nhà.
Họ ngồi xe của Từ Tán, còn xe của Lam Thiên Nhiên thì giao cho tài xế lái đi.
Từ Tán đề nghị: “Hôm nay mua hoa bách hợp nhé?”
Các cặp tình nhân tụ tập ra đường hôm nay rất đông, đa số mọi người đều ôm hoa hồng. Từ Tán cũng muốn tặng, nhưng hàm ý của hoa hồng quá rõ ràng, dù là Lam Thiên Nhiên thì chắc cũng biết tặng hoa hồng có nghĩa là gì.
Lam Thiên Nhiên: “Tại sao cậu thích mua hoa?”
Từ Tán: “Vì nó đẹp, cậu không thích à?”
Lam Thiên Nhiên: “Không phải là không thích.” Hình ảnh Từ Tán ôm hoa trong lòng đi về phía anh cũng rất đẹp.
Khi họ đến nhà, người giúp việc đã nấu cơm xong rồi, báo rằng lát nữa là có thể ăn. Đầu bếp hôm nay không chỉ có một mình dì giúp việc thường ngày, mà còn có thêm một người phụ việc, trông dáng vẻ thì hẳn là đầu bếp chuyên nghiệp.
Từ Tán hít thật sâu: “Thơm quá! Có thức ăn ngon thì phải có thêm chút rượu chứ nhỉ?”
Lam Thiên Nhiên: “Muốn xuống hầm rượu của tôi xem thử không?”
“Được chứ, nhưng nếu uống rượu thì tối nay tôi không thể lái xe được, làm sao đây?”
Từ Tán vừa nói vừa đặt bó hoa bách hợp trên tay xuống, cầm bình hoa đi lấy nước.
Lam Thiên Nhiên: “Để Lão Ngô đưa cậu về.”
Từ Tán từ chối: “Thôi đi, vậy thì phiền Lão Ngô quá.”
Lam Thiên Nhiên: “Vậy tôi gọi taxi cho cậu.”
Từ Tán ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ hướng đi của câu chuyện lại như thế này. Anh mở vòi nước ra, rửa sạch bình hoa trước rồi mới đổ đầy nước và. Nhân lúc tiếng nước vang lên không tiện nói chuyện, anh nhanh chóng suy nghĩ xem nên giải quyết “khó khăn” hiện giờ thế nào.
Nhưng khi anh tắt vòi nước đi, chưa kịp thể hiện tài ăn nói của mình thì Lam Thiên Nhiên đã lên tiếng trước: “Cũng có thể ở lại đây, tôi có phòng cho khách, lần trước cậu cũng ở rồi.”
Từ Tán vội đáp: “Vậy tôi không khách sáo đâu.”
~~