Sau khi eo Minh Triệu bình phục một tuần, cô về công ty báo cáo, công việc vẫn tiếp tục như trước.
Trong lúc này cô và Kỳ Ân cũng không có cùng xuất hiện, cũng bình an vô sự.
Hoa Hạ cũng không cho Kỳ Ân ưu đãi quá cao, nữ chính mấy bộ phim truyền hình công ty ghi hình cũng không phải là cô ta.
Kỳ Ân im hơi lặng tiếng một thời gian.
Chỉ là Nguyễn công chúa dù sao cũng là Nguyễn công chúa, nhân vật vài giây trong phim điện ảnh《Niên hoa 》, cuối cùng dài hơn đến phút.
Với cô ta mà nói, thực sự là việc mừng lớn bằng trời rồi.
Còn nguyên nhân ai cũng không biết.
Có lời đồn là Lương Nguyệt tự mình thêm diễn, vì bà rất thích Kỳ Ân.
Minh Triệu không có nhiều tò mò với cái này lắm, chỉ là Tina đổi đi nơi khác, làm cho cô chút chút ngạc nhiên.
Âm thầm, cô hỏi Hoài Trang
Hoài Trang bày tỏ, “Đây là sắp đặt của Nguyễn tổng, Nguyễn tổng không nói nguyên nhân cụ thể cho tôi.
Phu nhân ngài có thể đi hỏi Nguyễn tổng.”
Minh Triệu cũng ngại đi hỏi Kỳ Duyên, cô suy đoán có phải vì quan hệ của Kỳ Ân không.
Nhưng mà, có một số việc, biết hay không biết cũng không sao cả.
“Phu nhân, Nguyễn tổng đúng là quan tâm giúp đỡ với ngài không giúp người thân.”
Minh Triệu kiên trì nói: “Trợ lý Trần, tôi sẽ ghi ở trong lòng.” Trợ lí Trần mới là tình yêu hồng phấn đích thực của Kỳ Duyên đi.
Chẳng mấy chốc, đến tháng chín, Minh Triệu mang thai bốn tháng rưỡi, bụng của cô cũng có thể nhìn thấy được.
Mỗi lần tắm rửa xong, nhìn cái bụng hóa ra càng mượt mà của mình, cô cũng có chút lo lắng.
Mỗi ngày cô sẽ vẫn ghi chép, khi thỉnh thoảng hứng thú cao, còn có thể vẽ mấy tấm truyện tranh.
Kỳ Duyên xem qua tác phẩm của cô, nhìn ra, Minh Triệu có thiên phú vẽ tranh, vẽ giống y như đúc.
Cuối cùng có một ngày, chính cô không nhịn được, nói với Kỳ Duyên, cô nên về nhà thôi.
Kỳ Duyên nhìn cô: “Em nghĩ tốt lắm, em muốn làm gì anh cũng không ngăn cản em.”
Minh Triệu nói thầm, “Ở lại nữa, tất cả mọi người thấy bụng tôi, đến lúc đó nhất định sẽ hỏi.” Cô trả lời thế nào? Nói cho bọn họ biết, cô kết hôn với boss?
Ánh mắt Kỳ Duyên rơi trên bụng cô, thật là vô cùng kỳ diệu, nháy mắt, cô đã mang thai hơn bốn tháng rồi.
Lần trước cô vẽ 《 Nhật kí trưởng thành của Tiểu Đậu Nha》dường như còn là ở lúc ngày.
Minh Triệu về nhà tĩnh dưỡng, mẹ Nguyễn lại mời một dì họ Kiều tới đây chăm sóc cô, cộng thêm bây giờ dì Trương chủ yếu cũng ở lại.
Hai người chăm sóc cô, Kỳ Duyên mới thoáng yên tâm.
Minh Triệu lén lút cũng sẽ ba hoa với Kỳ Duyên, “Tôi là mẹ nghèo con quý nha.”
Thật ra, cô không biết, kỳ thật trong nhà cũng trang bị giám sát và điều khiển.
Như vậy anh cũng có thể thường xuyên nhìn thấy cô, có chuyện gì cũng có thể biết kịp thời.
Tối hôm đó, hai người ở trong phòng trẻ.
Kỳ Duyên đang sắp xếp giường của Tiểu Đậu Nha.
Một tay Minh Triệu đỡ eo, đứng ở một bên, “Cái giường này thật sự đòi vạn đồng? Có thể là anh bị cắt hay không hả? Mấy cái cọc gỗ mà thôi.”
Buổi sáng công nhân giao hàng tận nơi, sau khi cô nhìn đến giá cả, vẫn cho là người ta đánh thêm một số không vào giá tiền.
“Thương hiệu nhập khẩu, tính an toàn cao.”
“Nghèo khó giới hạn năng lực tưởng tượng của tôi.
Sau này anh không thể nuông chiều Tiểu Đậu Nha thế này.
Mặc dù anh rất có tiền, nhưng trẻ con vẫn phải nuôi dưỡng trở thành tính cách tiết kiệm tốt trong khó khăn gian khổ.”
“Ừ, sau này em có thể từ từ dạy nó.”
“Ngày mai đi khám thai, anh không định hỏi bác sĩ giới tính của Tiểu Đậu Nha một chút sao?”
“Không phải nhà nước không cho phép sao?”
Minh Triệu nghiêm mặt nói, “Nhưng anh đường đường là boss của công ty lớn.”
“Anh là người tuân thủ luật pháp.”
Minh Triệu: “…”
Kỳ Duyên nhíu mày, “Em muốn biết?”
“Nếu như nói biết sớm một chút, tôi nghĩ có thể sớm mua quần áo cho Tiểu Đậu Nha.”
Kỳ Duyên ừ một tiếng, “Ngày mai em có thể hỏi bác sĩ.”
Minh Triệu thở dài một hơi, “Bác sĩ mới không nói cho tôi biết.”
Đột nhiên Kỳ Duyên hỏi “Em hi vọng Tiểu Đậu Nha là con trai hay con gái?”
Minh Triệu cũng từng nghĩ vấn đề này, con gái dịu dàng ít nói được lòng người, con trai đẹp trai thông minh.
Thật ra, bọn họ không quan trọng với giới tính của đứa bé.
Sau cùng là tổ hợp anh trai em gái.
“Tôi hi vọng Tiểu Đậu Nha là con trai.” Giống như anh, ôn tồn lễ độ, thông thái cơ trí.
Kỳ Duyên híp híp mắt, “Anh cũng nghĩ như vậy, nói thế, về sau chúng ta sẽ đỡ lo một chút.
Anh trai mang theo em trai hoặc em gái, rất tốt.”
Minh Triệu sững sờ tại chỗ.
Kỳ Duyên tựa tiếu phi tiếu, có đôi khi trêu chọc cô như vậy, thật đúng là thú vị.
Ngày hôm sau, Kỳ Duyên đi bệnh viện cùng Minh Triệu làm kiểm tra.
Minh Triệu đề cập qua, nếu mà nói anh bận, để dì Kiều và cô tới kiểm tra cũng có thể.
Kỳ Duyên thở dài một hơn sâu xa, “Anh không đến nghe một chút, quay về lời bác sĩ nói, em lại quên thì làm thế nào.”
Minh Triệu: “…Tôi cũng vẫn nhớ rõ.”
Kỳ Duyên không tranh cãi với cô, vào phòng kiểm tra cùng cô.
Minh Triệu nằm ở trên giường đơn, Kỳ Duyên đứng ở một bên.
Nữ bác sĩ kiểm tra, “Hiện tại thỉnh thoảng có cảm giác thai đạp chứ?”
Minh Triệu: “Có.”
“Kế tiếp cũng gặp phải cảm giác đau, không phải sợ, đều là phản ứng bình thường.”
“Được.”
Nữ bác sĩ chỉnh đốn dụng cụ xong, “Tốt lắm.
Tiểu tử kia trưởng thành rất tốt đấy.”
Kỳ Duyên lấy giấy lau dịch nhày trên bụng cô, lại dìu Minh Triệu ngồi xuống.
Nữ bác sĩ thấy ở trong mắt, tốt bụng nhắc nhở một câu, “ tuần, nhưng mà chuyện sinh hoạt vợ chồng vẫn phải chú ý một chút.”
Cả người Minh Triệu đều lờ mờ, khuôn mặt nóng bừng trong nháy mắt.
Vẻ mặt Kỳ Duyên cũng cứng ngắc vài giây ngắn ngủi, ngay sau đó không nhẹ không nhạt đáp một tiếng.
Minh Triệu cúi đầu ra khỏi phòng kiểm tra, cũng chưa nói một câu với Kỳ Duyên.
Xấu hổ không phản bác được.
Giống như từ sau đêm đó, Kỳ Duyên đều rất khắc chế.
Khi anh không đi công tác, hàng ngày hai người ngủ cùng nhau.
Mấy ngày nay, hình như anh cũng không có phản ứng đặc biệt gì.
Đi lại tầng này đều là phụ nữ có thai.
Minh Triệuthấy mấy người mẹ gần như bày ra cái bụng phệ, dừng lại bước chân.
Kỳ Duyên nhìn theo ánh mắt của cô, “Đừng sợ.”
Minh Triệu khẽ cong môi một cái, “Cuối cùng bản thân trải qua mới biết được, lúc đầu nhìn như chuyện đơn giản, thật ra rất vất vả.” Lúc ấy mẹ của cô cũng không dễ dàng đi.
Kỳ Duyên khẽ thở dài một hơi, “Anh biết, em cực nhọc rồi.”
Minh Triệu dời ánh mắt ra, “Về đi thôi.”
Cũng không biết có phải ban ngày bác sĩ nói câu kia, tạo cho Minh Triệu một chút ám thị tâm lí hay không.
Buổi tối, cô thấy hơi mất tự nhiên.
Khi Kỳ Duyên từ phòng sách về phòng ngủ, cô đã nằm xuống.
Anh nhẹ nhàng lên giường, ngủ ở một bên.
Tháng chín, thời tiết dần lạnh rồi.
Hai người đắp riêng một cái chăn mỏng.
Kỳ Duyên giúp cô sửa sửa chăn, Minh Triệu đi ngủ rất không thành thật, thường thường đến nửa đêm, chăn không rơi xuống đất, chính là đắp không đến phía sau lưng.
Mấy hôm trước đó giảm nhiệt độ, khi nửa đêm, anh lại lôi cô đến trong ngực, đắp cùng mình một cái chăn.
Cô lại ngủ đến an ổn, mà sau nửa đêm anh gần như không chợp mắt.
Anh trầm giọng nói: “Em lại quên, xoay người lại, không phải bác sĩ nói bên trái ngủ ngon sao.”
Minh Triệu xoay người, ngủ bên trái, vậy thì đối mặt với anh rồi.
Kỳ Duyên cũng xoay người lại, “Lại nghĩ lung tung gì đó?”
Minh Triệu không lên tiếng.
Chợt đột nhiên, bụng đau một trận, cô kêu ai ôi một tiếng.
Kỳ Duyên căng thẳng một hồi, cuối cùng hai người đều là lính mới.
Cho dù anh rất chững chạc, cũng có lúc lúng túng.
“Đau bụng___” Minh Triệu rầu rĩ nói, “Tiểu Đậu Nha đang di chuyển.”
Kỳ Duyên than nhẹ, “Anh xem một chút___” Tay của anh đặt lên đi.
Hồi lâu cũng không có hiệu quả.
“Bác sĩ nói, bây giờ chỉ là thỉnh thoảng sẽ có, tần số di chuyển không nhiều lắm.” Minh Triệu nhắc nhở anh, “Lần tới Tiểu Đậu Nha di chuyển, tôi sẽ gọi anh.” Ý tứ của cô, anh có thể lấy tay ra từ trên bụng của tôi.
Đầu ngón tay của Kỳ Duyên lướt qua da thịt của cô, dời lên bên trên từng chút từng chút.
Minh Triệu phát hiện, cô vội vã bắt lấy tay anh, đôi mắt trong trẻo nhìn về phía anh, tim đập rơi một nhịp.
Dưới ánh sáng màu cam, không khỏi hơi có thêm vẻ kiều diễm.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí thay đổi trong giây lát.
Ánh mắt anh sâu như biển, ẩn chứa cái gì đó cô xem không hiểu, mà cô cũng không rảnh suy tư.
Kỳ Duyên nghiêng người đi lên phía trước hôn khóe môi của cô, tay cũng không có nhàn rỗi, vuốt ve mọi nơi.
Minh Triệu đâu có để qua được cám dỗ của anh.
Anh thở dốc nói: “Đừng sợ, anh nhẹ một chút.”
….
Lại triền miên một hồi, cả người cô mệt mỏi núp ở trong lòng anh.
Kỳ Duyên ôm cô, tay nhè nhẹ vỗ về lưng của cô.
Minh Triệu từ từ nhắm hai mắt, không có ý tứ nhìn anh.
Ngài Nguyễn ngọt và lắng xuống, dụ dỗ, “Anh ôm em đi tắm, có được không?”
Minh Triệu không chịu di chuyển.
“Nghe lời, mở mắt.”
Minh Triệu cắn khóe môi, thế nào cũng không hiểu sao lại như vậy.
Cảm giác giống lại không giống với lần trước, lần trước, cô vừa căng thẳng vừa sợ hãi lại còn rất đau.
Lần này, cô biết anh đang kiềm chế, động tác thật cẩn thận, khi động tình, anh vẫn làm yên lòng gọi tên cô___Trịu Trịu.
Âm thanh dịu dàng, trong phút chốc Minh Triệu mềm lòng rồi.
Đột nhiên Kỳ Duyên ôm lấy cô, Minh Triệu thét một tiếng kinh hãi, cuối cùng mở mắt ra.
Hai mắt nước ẩm ướt, mê người không nói nên lời.
“Cũng may, không mập.” Trong giọng nói của Kỳ Duyên hàm chứa vài phần cưng chiều không rõ ràng.
Chờ xong tất cả việc,Minh Triệu đã buồn ngủ không mở được mí mắt ra.
Kỳ Duyên thay cô thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, Minh Triệu mơ mơ màng màng, “ Kỳ Duyên về sau anh không nên hối hận.”
Kỳ Duyên làm một hành động giật mình, “Đồ ngốc.
Anh sẽ không hối hận.”
Sáng ngày hôm sau, khi Kỳ Duyên thức dậy, Minh Triệu còn đang ngủ.”
Hôm nay anh muốn đi Lăng Nam, buổi tới mới có thể trở về.
Trước khi đi, lại dặn dò cô.
“Lát nữa thức dậy ăn bữa sáng xong, đi xuống lầu một chút.”
Minh Triệu buồn ngủ đến không được, “Đã biết.
Sao anh dài dòng như vậy hả.”
Kỳ Duyên vừa bực mình vừa buồn cười, hôn trán của cô, liền rời đi.
Minh Triệu mơ mơ màng màng nghe thấy, có tiếng người nói chuyện bên ngoài.
Nhưng cô quá mệt nhọc, một lát lại ngủ thiếp đi.
Kỳ Duyên dặn dò chuyện với dì Kiều, “Lát nữa cô ấy tỉnh, khuyên cô ấy ăn nhiều một chút.
Vất vả rồi.”
Dì Kiều: “Ngài yên tâm đi.” Nhà họ Nguyễn cho tiền lương rất cao, bà tất nhiên tận tâm tận lực.
Vốn tưởng rằng người muốn tới chăm sóc sẽ rất bắt bẻ, kết quả không ngờ Minh Triệu ở chung rất tốt.
Bà cũng vui vẻ đến nhẹ nhõm.
Mười giờ đúng, bọn họ tới Lăng Nam.
Thị trấn Lăng Nam là thị trấn nhỏ điển hình của vùng sông nước, cách xa thành phố lớn ồn ào náo động, cầu nhỏ nước chảy, môi trường tuyệt đẹp.
Cộng thêm vị trí giao thông thuận lợi.
Hoa Hạ đặt thành phố điện ảnh và truyền hình ở chỗ này.
Nghi thức khởi động của ngày đó, công ty cao cấp cũng tham sự, không ít phóng viên đến hiện trường.
Sau khi kết thúc nghi lễ, nhiều phóng viên đều tiến đến phỏng vấn Kỳ Duyên.
“ Nguyễn tổng, xin hỏi tại sao Hoa Hạ chọn Lăng Nam thiết lập thành phố điện ảnh và truyền hình?”
“Các anh đến nơi đây vẫn không rõ sao? Phong cảnh rất đẹp.
Công ty cũng trải qua cân nhắc nhiều mặt, sau đó khai thông nhiều cách với chính phủ, mới xác định ở Lăng Nam.”
“ Nguyễn tổng, chúng tôi nghe được thông tin vốn đầu tư thành phố điện ảnh và truyền hình Lăng Nam triệu, là thật sao?”
Kỳ Duyên gật đầu một cái, “Tin tức của anh không sai.”
" Nguyễn tổng, sau này thành phố điện ảnh và truyền hình sẽ tiếp đón khách du lịch từ bên ngoài trong khi quay phim sao?”
“Đúng.”
Hoài Trang xuất hiện đúng lúc, “Các vị, ngài Nguyễn còn có sắp xếp hành trình khác ở dưới, lần sau có cơ hội chúng ta vào tâm sự.”
“ Nguyễn tổng, tôi còn một vấn đề, tôi hỏi thay đông đảo bạn nữ.”
Bước chân Kỳ Duyên ngừng lại, “Mời nói.”
“Hai năm qua ngài có suy xét việc kết hôn lập gia đình không?”
Khóe miệng Kỳ Duyên hơi giương lên, “Có.”
“ Nguyễn tổng, ngài có gặp gỡ bạn gái hay không hả?”
…..
Kỳ Duyên lên xe, xe chậm rãi lái vào trong trấn.
Hoài Trang tò mò hỏi: “Chu tổng, sao hôm nay ngài không mang phu nhân cùng đến đây?”
Màu đôi mắt Kỳ Duyên hơi đổi, khóe miệng nhiều một nụ cười, “Hôm nay cô ấy hơi mệt.”
Hoài Trang nói: “Căn nhà hàng thứ hai phía trước chính là nơi ở trước kia của phu nhân.”
Kỳ Duyên thuận thế nhìn sang, căn nhà vẫn là nhà một tầng được xây bằng gạch đá màu xám, không ăn khớp với nhà hai tầng ngăn nắp xung quanh.
Anh xuống xe, “Tôi đi xem.
Cậu ở trên xe chờ tôi.”
Nhà cửa đã lâu không có ai ở, đẩy ra một cái, một mùi nấm mốc đập vào mặt.
Kỳ Duyên đứng ở của không đi vào, anh lờ mờ có thể tưởng tượng ra, tình cảnh sinh hoạt của Minh Triệu ở chỗ này.
“Cậu tìm ai à?” Nhà bên cạnh có một ông cụ hỏi.
“Người nhà này đã sớm chuyển đi.”
Kỳ Duyên nói, “Mấy năm nay người nhà này cũng không về sao?”
“Không.
Chuyển đi, đi nước ngoài rồi.” Ông cụ nói.
Kỳ Duyên gật đầu.
“Cậu tìm người nhà bọn họ có chuyện hả?”
“Cháu là bạn cũ với người nhà bọn họ, muốn tới thăm một chút.”
“Ờ, cậu đến không khéo.
Hai ngày trước có một người đàn ông trung niên đã đến, nhưng vừa đi.” Ông cụ nhớ lại.
“Cụ còn có ấn tượng về người đàn ông kia không?”
“Tôi không thấy rõ, cũng chưa đến nói.”
“Ông ấy bao nhiêu tuổi?”
“Bốn mươi năm mươi tuổi đi.”
“Được, cảm ơn cụ.”
Kỳ Duyên về đến xe, “Lái xe đi khách sạn.”
Rốt cuộc người đàn ông trung niên kia là ai? Là Phạm Khương Ngật về sao?
Kỳ Duyên trầm tư một chút, lấy điện thoại di động ra, gửi một tin cho một người bạn, xin anh ta tìm giúp hành tung của Khương Ngật một chút..