Tháng chín, nhà họ Nguyễn một mực chuẩn bị đám cưới của Kỳ Duyên và Minh Triệu cũng xem như là một việc băn khoăn nhiều năm của mẹ Nguyễn.
Khương Lỵ và mẹ Nguyễn lo trong lo ngoài, vất vả rồi lại rất hăng hái.
Nhưng rất nhiều chuyện Kỳ Duyên sớm mời đoàn cưới xin tốt nhất Tấn Thành, bọn họ chỉ cần xác nhận danh sách bạn hè thân thích hai bên.
Nhà họ Phạm vốn là không có nhiều bạn bè thân thích, mấy năm nay cũng rất ít qua lại, có thể mời tới ít lại càng ít.
Khương Lỵ thấy được tên Tấn Thân và Lương Nguyệt trong phần danh sách tiệc rượu kia của nhà họ Nguyễn.
“ Kỳ Duyên muốn mời Lương Nguyệt?”
“Nhất định phải mời, Kỳ Duyên và đạo diễn Tấn biết nhau rất nhiều năm rồi.
Là tôi phát hiện sót bọn họ, tôi cho bổ sung.
Quá nhiều người, công ty cũng có không ít nghệ sĩ muốn tới tham gia hôn lễ.
Lát nữa chúng ta sẽ so sánh danh sách, nhưng dù sao cũng không thể sót.”
Khương Lỵ cau mày, không nói chuyện.
“Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Khương Lỵ nghĩ vẫn là phải hỏi Minh Triệu một chút.
Hôn lễ này có một lần này thôi, bà cũng không thể làm cho trong lòng Minh Triệu không thoải mái vào thời điểm này.
Chủ yếu mặt Lương Nguyệt này cũng thật lớn, chẳng quan tâm với con gái sớm mấy năm, bây giờ làm sao có mặt mũi tới gặp.
Quả thực Kỳ Duyên không sơ xuất, trong phần danh sách anh giao cho mẹ Nguyễn, cũng không có vợ chồng Tấn Thân.
Sau đó, Minh Triệu và Kỳ Duyên nói thật chuyện này với cha mẹ Nguyễn.
“Ba mẹ, thật xin lỗi, con vẫn không nói chuyện này cho hai người.” Minh Triệu nhẹ nhàng nói.
Cha Nguyễn trầm mặt, “Chuyện quá khứ cũng đã trôi qua, không cần quá xoắn xuýt.
Quan trọng là bây giờ các con hạnh phúc, cái khác chính là phải suy nghĩ.”
Đáy lòng mẹ Nguyễn cũng không có tư vị, quan hệ thầm kín của bà và Lương Nguyệt cũng không tồi.
Lương Nguyệt luôn luôn làm từ thiện, mỗi năm Hiệp hội quỹ bà ấy thành lập đều trợ giúp rất nhiều trẻ em khó khăn.
Bà ấy là nhà từ thiện, nhưng cả con gái ruột của mình cũng có thể chẳng quan tâm hơn hai mươi năm, thật sự là mỉa mai vô cùng.
Hôm nay, Minh Triệu cùng đi tham gia buổi chiếu phim đầu tiên.
Cà phê lớn tập trung, nhưng sự xuất hiện của Kỳ Duyên và Minh Triệu trở thành điểm chú ý của mọi người
Cà phê lớn (Phiên âm Hán Việt: đại già, tiếng Trung: 大咖) có nghĩa là một người thành công trong một lĩnh vực nhất định, đó là, một người đã đạt được kết quả tốt trong một lĩnh vực nhất định.
(Nguồn: Baidu.)
Cách gọi của người khác cũng từ “ Phạm tiểu thư” thành “ Nguyễn phu nhân”.
Minh Triệu kéo cánh tay Kỳ Duyên, đi xuống một vòng, cùng chào hỏi khách khứa một trận, mặt cô cười cũng đã cứng rồi, hoàn hảo kế tiếp là xem phim.
Minh Triệu nghiêng đầu liếc nhìn anh, “Mệt chết đi?”
Cả đêm cô đi giày cao gót có thể không mệt sao?
“Để em đi đế bằng em không nghe.”
“Này.
Tuổi này em và anh cũng không nảy sinh sự phổ biến về chênh lệch chiều cao.”
Với tư cách người đầu tư chỗ ngồi của Kỳ Duyên được sắp xếp ở phía trước.
Sau khi hai người ngồi xuống, buổi ra mắt phim cũng kéo màn ra.
Một câu chuyện liên quan đến thanh xuân x, sau khi đạo diễn , đã qua tuổi lập gia đình, mỗi một chỗ đạo cụ đều là sự chuẩn bị nghiêm túc chăm chỉ.
Minh Triệu nghiêng đầu, “Anh đoán phòng bán vé một chút?”
Kỳ Duyên sờ sờ trán, “Hơn triệu.”
Minh Triệu hơi suy tư, “Hình như cũng không kém.”
“Sau khi chiếu phim phải nhìn dư luận, nói tốt, có thể phá vỡ triệu.”
Minh Triệu khẽ mỉm cười, “Vậy cũng là các anh buôn bán lời, đầu tư nhỏ mùa thu hoạch lớn.”
Kỳ Duyên bất giác cười cười, “ Nguyễn phu nhân, đây là cùng được lời.
Chẳng lẽ em không biết, đây thuộc về tài sản chung của chúng ta sau khi cưới.”
Minh Triệu chỉ cảm thấy mình quá may mắn, không phải là vì thân phận của anh, mà là, người trong lòng thời còn trẻ của cô, hôm nay trở thành chồng của cô.
Có đôi khi, cô sẽ nghĩ mình có tài đức gì đây?
Có lẽ là đời trước cứu hệ ngân hà, đời này ông trời ban thưởng.
Sau khi bộ phim ra mắt xong, còn có một tiệc tối loại nhỏ.
Minh Triệu thấy Triệu Hân Nhiên, cô nói với Kỳ Duyên, “Em nói chuyện với Hân Nhiên.”
“Được.
Xong gọi anh.” Anh xoay người rời đi.
Triệu Hân Nhiên mặc một bộ quần liền thân màu đen, xứng với tóc ngắn ngang tai của cô, phong cách thay đổi lớn, lão luyện lại đẹp.
Cô ấy cười, “Đã lâu không gặp.”
Minh Triệu mỉm cười, “Trở lại?”
Triệu Hân Nhiên gật đầu, “Giống như qua cả đời, lại muốn trong giấc mộng.”
Minh Triệu hỏi: “Tiếp theo có kế hoạch gì?”
Triệu Hân Nhiên nhấp một ngụm cocktail, “Hai ngày trước vừa nhận được một cuốn tập, yên tâm quay phim thôi.” Cuộc sống luôn đi mấy con đường vòng.
Nghĩ thông rồi, một đoạn cực khổ này cũng đi qua.
“Nếu như có gì có thể sử dụng được chỗ của em cứ nói.”
“Biết, Nguyễn phu nhân.” Triệu Hân Nhiên nhíu mày, “Năm nay công ty nên trao giải cho em và Nguyễn tổng, giải thưởng diễn viên tốt nhất.
Các em cũng thật là độc ác, bốn năm đều không để bất cứ ai biết.”
Minh Triệu không nói.
“Minh Triệu, em nên đến lớp tốt nhất cho minh tinh, dạy nhóm người bọn họ yêu trong bóng tối không bị paparazzi phát hiện.”
Minh Triệu nhìn ra, Triệu Hân Nhiên đã đi ra từ trong đoạn tình cảm kia rồi.
Hai người nói cười, ánh mắt Minh Triệu vừa hay nhìn thấy Tấn Thù Ngôn.
Lần này các bức ảnh tuyên truyền của nam và nữ, là Tấn Thù Ngôn chụp, cô tới tham gia lễ ra mắt cũng chẳng có gì lạ.
Tấn Thù Ngôn là cố ý tìm đến Kỳ Duyên, Kỳ ngộ còn đang nói chuyện với người khác.
Người đó thấy Tấn Thù Ngôn, tự giác rời đi.
Kỳ Duyên hạ mí mắt, trầm giọng hỏi: “Tìm anh có việc?”
Tấn Thù Ngôn hít sâu một hơi, “Em nghe nói, anh không định phát thiệp mời cho nhà chúng em.”
“Anh không hi vọng vợ anh khó chịu.”
Tấn Thù Ngôn cắn cắn môi, “Anh rể___”
Kỳ Duyên gật đầu một cái.
“Em biết mẹ em làm chuyện rất quá đáng với chị.
Suy nghĩ của anh cũng là đúng, nhưng anh sẽ không sợ truyền thông viết linh tinh sao? Nói quan hệ của anh và nhà họ Tấn không tốt?”
“Không phải là không tốt, là từ không còn dính dáng bất kì cái gì này.”
“Thật sự phải như vậy sao? Nhưng chị ấy là chị của em.” Tấn Thù Ngôn đỏ mắt lên, cô muốn chuộc tội vì mẹ cô.
“Thù Ngôn, em trưởng thành.
Anh hiểu em là quan tâm chị em, nhưng bây giờ chị em cô ấy không phải trẻ con, cô ấy có nhà của mình.” Kỳ Duyên muốn thức tỉnh cô, “Em cho rằng tại sao cuối cùng Trịu Trịu lại không làm người đại diện rồi hả?”
Hai mắt Tấn Thù Ngôn kinh ngạc nhìn anh, trong phút chốc á khẩu không trả lời được.
“Em ngẫm lại, từ bé cô ấy gần như có thể xem là một mình trưởng thành lên.
Cô ấy giống như mềm mại, thực ra, nội tâm mạnh mẽ hơn chúng ta tưởng tưởng rất nhiều.” Kỳ Duyên cũng là tốn thời gian rất lâu, mới làm cô học được cách dựa vào mình.
“Em biết rồi.” Tấn Thù Ngôn mệt mỏi nói “Nhưng vì sao anh muốn tìm anh trai em là phù rể?”
“Bởi vì không ai thích hợp hơn cậu ta.” Thân phận ngang sức ngang tài, còn có, Kỳ Duyên biết, Tấn Trọng Bắc cũng đã chăm sóc không ít cho vợ của anh.
Đây cũng là sau này, Kỳ Duyên sẵn lòng tiếp tục mối quan hệ với Tấn Trọng Bắc.
Khi Minh Triệu và Triệu Hân Nhiên cùng qua đây, vừa hay nhìn thấy Kỳ Duyên và Tấn Thù Ngôn, từ góc độ của bọn họ nhìn sang, thật là làm cho người ta suy nghĩ xa xôi.
Người đi ngang qua, thấy một màn như vậy, biểu cảm cũng khác nhau.
Triệu Hân Nhiên chạm chạm khuỷu tay của cô, “Tiểu Thanh Mai của Nguyễn tổng? Chậc chậc, Nguyễn phu nhân em phải cẩn thận rồi.”
Tiểu Thanh Mai: là chỉ tới "Thanh Mai Trúc Mã" (
Minh Triệu không khỏi bật cười, “Không có chuyện kia.”
Triệu Hân Nhiên thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, “Vậy tốt nhất.
Dù sao bên người Nguyễn tổng khó tránh khỏi oanh oanh yến yến, tóm lại em phải coi chừng!”
Vẻ mặt Minh Triệu thản nhiên, nếu lấy chồng phải cẩn thận từng li từng tí như vậy, thì kế hôn còn có ý nghĩa gì.
Kỳ Duyên thấy Minh Triệu, trong phút chốc vẻ mặt liền trở nên ôn hòa một chút, anh chào hỏi một tiếng với Tấn Thù Ngôn rời đi trước.
Tấn Thù Ngôn lau khóe mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn hướng bọn họ rời đi.
Nhưng lòng của cô không khó chịu chút nào.
Thì ra, nhìn hạnh phúc của người khác, bản thân cũng có thể cảm thấy hạnh phúc.
Trên đường trở về, trong xe để bài hát.
Vào buổi tối giọng người chủ trì luôn luôn rất êm tai, ôm lấy tiếng lòng bạn.
“Bài hát kế tiếp này đến từ tổ hợp người mới chúng tôi, bài hát chủ đề 《 Mơ ước 》của YS.”
Ca từ rất chuyên tâm, nhịp điệu âm nhạc sang sảng trôi chảy, điệu hát tươi mới.
Gần đây bài hát này giống như cơn lốc xoáy, chiếu ở các thương trường lớn, tiệm ăn uống.
Kỳ Duyên nói: “Nguyên Nguyên nói muốn hát bài hát này trong hôn lễ của chúng ta, anh từ chối rồi.”
Minh Triệu : “Rất tốt, bây giờ bài này rất hot.”
Kỳ Duyên: “Đúng, mỗi ngày Mộ Mộ ngâm nga, còn có Nhất Nam Nhất Bắc, khi đến hai ngày trước, còn ngâm nga bài hát này.”
Minh Triệu không nhịn được nụ cười, “Bài hát có thể hot cũng rất mới lạ.
Tiếu Ny thật lợi hại, nhìn người cô cũng chính xác, là cô ấy đề xuất kết hợp cho tổ Dụ Văn và Nguyên Nguyên.”
“Dụ Văn là ca sĩ các em gặp được ở quán bar kia sao?”
“Đúng vậy.” Minh Triệu nhíu mày, “Ánh mắt em rất tốt, anh xem mấy người Văn Dịch, Nhất Lộ bọn họ, đều là em chọn trúng.”
Hiếm khi Kỳ Duyên thấy được vẻ mặt với dáng vẻ đắc ý của cô.
“Chỉ là___” Minh Triệu cố ý dừng một chút, nghiêng đầu nhìn anh, “Khoảnh khắc tốt nhất cho ánh mắt em là liếc thấy coi trọng anh ở trung học.”
Tay anh căng thẳng, “ Nguyễn phu nhân, anh đáng lái xe.
Những lời này có thể về nhà nói.”
Minh Triệu khanh khách cười không ngừng, thích nhất nhìn bộ dáng anh phát điên.
Kết quả trêu đùa Kỳ Duyên, sau khi trở về, Minh Triệu bị anh chặn lại ở trên cửa, cô thở hổn hển.
“Ngày mai phải đi chụp ảnh cưới!” Cô nhắc nhở anh, “Chao ôi, em nhớ ra rồi, trong nhà không có thứ kia rồi.”
Trán Kỳ Duyên kề cô, “Em không phải nói anh lớn tuổi rồi, muốn nhanh chóng sinh con gái cho anh à?”
Minh Triệu tắc lưỡi, “Lời nói em uống say anh cũng tin?”
“Tin! Em nói gì anh cũng tin.” Kỳ Duyên cười hôn mặt của cô, “Chuẩn bị xong chưa?” Minh Triệu ôm cổ của anh, cũng không nói lời nào, chủ động hôn môi của anh.
Sau khi chấm dứt, Kỳ Duyên ôm cô, hôn mặt của cô.
“Cảm giác Mộ Mộ không có ở nhà thật tốt.”
“Ừm___” Cô không hiểu.
Kỳ Duyên cắn tai của cô, “Em thật nhiệt tình.”
Khuôn mặt Minh Triệu bị đốt nóng trong nháy mắt, không chịu mở mắt ra nữa.
Tay anh lưu luyến ở trên eo cô, “Em không biết, khi chúng ta vừa kết hôn, em cứ phải phân giường ngủ với anh.
Ngay từ đầu mỗi buổi tối anh đều mất ngủ.”
“Bởi vì em chiếm giường của anh, Hoài Trang nói với em, anh quen giường.”
Kỳ Duyên cắn tai cô, “Không, anh nhận ra.
Hưởng qua, nghiện rồi.”
Minh Triệu mở mắt ra, đầu ngón tay chạm đến khóe môi của anh, “ Anh Nguyễn, lời yêu thương đầy tình cảm.”
Anh Nguyễn…
Anh Nguyễn…
Kỳ Duyên nheo mắt lại, “ Anh Nguyễn? Hả?”
Thần kinh Minh Triệu mơ màng trong nháy mắt tỉnh lại, “Không không không, chồng ! chồng! Anh nghe lầm rồi.”
Kỳ Duyên xoay người đè trên người cô, nhìn đôi mắt ướŧ áŧ của cô, “Khả năng nghe đến nơi đến chốn của anh còn không bị hạ xuống!”
Minh Triệu: “…”
Ngày hôm sau, Minh Triệu vẫn ngủ thẳng chín giờ, ảnh cưới chỉ có thể kéo dài đến xế chiều đi chụp.
Cô tức giận phát một cái Weibo.
Ngày hôm qua kêu chồng một tiếng anh Nguyễn, gọi chồng yêu mấy chục lần lại không cách nào bù đắp sự lỡ lời của tôi.
Người , còn ấu trĩ như vậy.
[Buông tay]
Lam Liên Hoa: Thì ra anh rể họ Nguyễn!
Anh là ngôi sao của em: Tiên sinh thật đáng yêu.
Người qua đường đáng yêu hồng nhạt của Bắc Bắc: Tôi chỉ quan tâm, có đến phần sau không.
(Tha thứ cho sự tà ác của tôi)
Một viên ô mai: Lầu trên, không chỉ có một mình bạn! Xin ngược chó! Cầu ngược!
…
Minh Triệu cảm thấy bình luận của cái Weibo này của mình lệch tầng rồi, đầu năm nay mọi người rất có sức tưởng tưởng.
Cuối cùng một ngày tháng chín, Kỳ Duyên tiếp nhận một bài tin tức của một đài.
Thăm hỏi phút, ngay từ đầu đều là vấn đề trung quy trung củ.
Ví dụ như kinh nghiệm phát triển của Kỳ Duyên, và sự phát triển của Hoa Hạ.
Kỳ Duyên cho rất nhiều hoa quả khô, thời gian anh bắt đầu làm công ty điện ảnh và truyền hình gặp phải vấn đề, anh xử lí như thế nào.
Thành công sau lưng là vất vả và sự nỗ lực xây lên.
Cuối chương trình người chủ trì hỏi: “ Nguyễn tổng, sắp tới ngài có kế hoạch gì không?”
Kỳ Duyên nhìn vào màn hình, hơi trầm ngâm nói, “Kết hôn.” Hai chữ khiến cho mọi người ở hiện trường chợt ngẩn ra.
Tất cả mọi người biết Kỳ Duyên có một đứa con trai ba tuổi, chẳng lẽ còn chưa kết hôn?
Mặt người ủng hộ lộ vẻ kinh ngạc.
Kỳ Duyên khẽ mỉm cười, “Tôi và bà xã lĩnh chứng bốn năm, tôi vẫn nợ bà xã một hôn lễ.
Tôi muốn vào lúc trước khi mình già, để lại một kỷ niệm đẹp cho cô ấy.”
Người ủng hộ cười, “Vậy tôi ở chỗ này, chúc mừng các người.
Thuận tiện hỏi một chút, ngài và vợ ngài quen nhau yêu nhau như thế nào?”
Kỳ Duyên chậm rãi mở miệng, giọng nói giống như anh nhận được mà nói làm cho người ta say mê.
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ảnh của vợ tôi thì động lòng rồi.”.