Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP xin chân thành cám ơn!
Hoắc Tư lấy nước nóng quay về, nhìn thấy Mặc Khuynh đứng bên giường lật xem sách, lên tiếng: "Sách của em ấy."
"Ồ."
Mặc Khuynh không đặt sách xuống mà lấy tờ giấy kia ra.
Cô hỏi: "Thứ này cũng vậy?"
"Ừm."
"Biết lai lịch không?"
"Đang tra." Hoắc Tư tinh mắt nhận ra, "Cô có manh mối?"
"Không có."
Hoắc Tư không quá tin lời của cô, nhưng cũng không gặng hỏi, đi qua, cầm tờ giấy kẹp vào cuốn sách rồi đặt lại về tủ đầu giường.
Bác sĩ nói mỗi ngày có thể đọc sách cho em gái nghe, Hoắc Tư tìm được trong đống đồ của cô ấy mấy cuốn sách, trong đó có cuốn sách được bọc cẩn thận này.
Mở ra xem thử mới biết là một cuốn sách cổ, cũng chẳng biết là viết nhăng viết cuội cái gì.
Nhưng tờ giấy kẹp trong đó lại thu hút sự chú ý của anh ta.
Trùng hợp gần đây đang điều tra Hội trường sinh, bức hình này quá giống với ký hiệu của Hội trường sinh, Hoắc Tư không thể không nghi ngờ em gái có liên quan gì đến nơi đó, thậm chí cả tai nạn bất ngờ biến cô ấy thành người thực vật.
"Việc học vẫn thuận lợi chứ?" Hoắc Tư hỏi.
"Ừm."
Ngoại trừ ngữ văn có tiết mục đọc diễn cảm quá mức tra tấn người khác thì những thứ khác vẫn chấp nhận được.
"Ở trường có việc gì cứ tìm Tống Nhất Nguyên, bên ngoài thì có thể tìm tôi." Hoắc Tư dặn dò, "Cô về chỗ Mặc Đạt Mậu trước đi, biểu hiện cho tốt, căn cứ vẫn quan sát cô đấy."
Mặc Khuynh lơ đãng đáp một câu, ánh mắt quét qua cô gái nằm trên giường, sau đó mới lững thững đi ra ngoài.
Xuống đến chân cầu thang, Mặc Khuynh vừa rẽ thì một bóng người cao to đập vào mắt.
Là Giang Khắc.
Hắn tựa lưng vào tường, sơ mi trắng không thắt cà vạt, hai cúc trên để mở, xương quai xanh quyến rũ thoắt ẩn thoắt hiện, phong lưu mà cũng cấm dục. Giang Khắc ở trước mắt đã thu lại phong thái thường ngày, dáng vẻ lười biếng, hiền hòa, không còn lạnh nhạt uy nghiêm của ngày thường.
Mày kiếm mắt sáng, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt vốn rất đẹp bởi vì ngày thường luôn chừa ra cái vẻ lạnh lẽo thờ ơ khiến kẻ khác không dám nhìn vào, hôm nay lại gỡ xuống toàn bộ, thay vào là tà mị mê người, đứng ở đó thôi cũng đủ tỏa ra sức hút kéo vô số ánh mắt nhìn lại.
Vốn chính là một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc, nhưng vì trước đó luôn là dáng vẻ trầm ổn xa cách nên Mặc Khuynh mới có thể phân biệt được là hai người, nhưng trước mắt, trong thoáng chốc Mặc Khuynh bỗng hoảng hốt, cảm giác như hắn đã từ một trăm năm trước xuyên đến trước mặt mình.
Hắn cực kỳ giống người đàn ông ngồi trên núi xác vẫy tay với cô.
"Uống không?"
Giang Khắc liếc mắt qua, đưa tay đến trước mặt cô, là một chai sữa chua.
Mặc Khuynh hồi thần, tạm gác qua một bên cái ảo giác khiến người ta hoảng hốt kia, vô thức nhận chai sữa chua mở ra, hỏi: "Chờ tôi?"
"Ừm."
"Chuyện gì?"
Mặc Khuynh nhíu mày hỏi xong, ngửa cổ uống sữa chua, mùi vị lạ lẫm chảy vào đến miệng khiến ánh mắt vốn không biểu hiện gì đặc biệt hơi sáng lên.
Giang Khắc bắt được biểu tình rất nhỏ này của cô, dường như đã nhận ra điều gì, đầy hứng thú hỏi: "Ngon không?"
Mặc Khuynh không nói gì xoay đầu đi để không phải đối diện với hắn, đồng thời lại không nhịn được uống thêm một ngụm nữa.
Giang Khắc cong môi: "Ở Mặc gia vẫn ổn chứ?"
"Cũng tạm."
"Mặc gia và Giang gia đều lấy lợi ích của gia tộc đặt lên trước hết, nếu không thể mang đến lợi ích cho họ thì khó tránh khỏi sẽ gặp những chuyện khó chịu."
Mặc Khuynh liếc hắn một cái: "Nên?"
Giang Khắc nhàn nhạt nói: "Tức giận gì có thể nói với tôi."
"Vì sao giúp tôi?" Mặc Khuynh híp mắt, ánh mắt mang theo đánh giá.
"Thấy thuận mắt."
Giang Khắc bâng quơ nói ra một câu đó rồi đứng lên, thân hình cao lớn thoáng cái che mất ánh sáng phía trước, cũng trong một khắc này, trên mặt trở về lạnh lùng kẻ khác chớ lại gần.
Giống như đeo lên một chiếc mặt nạ.
Hắn xuống cầu thang, rời đi trước.
Mặc Khuynh nhìn theo bóng lưng của hắn, nhíu mày, không hiểu ra làm sao. Bàn tay vô thức đưa chai sữa chua đến bên miệng, sức chú ý lập tức bị mùi vị đặc biệt này thu hút, cô quét mắt qua vỏ chai, âm thầm ghi nhớ tên của nó.
Uống ngon thật.
Mặc Đạt Mậu phải nằm viện một thời gian.
Dưới sự giám sát của Hoắc Tư, Mặc Khuynh thi thoảng sẽ ghé thăm. Nhưng con người cô không thể tỏ ra nhiệt tình, biểu hiện cũng không tốt, như vậy Mặc Đạt Mậu dĩ nhiên là không thích cô.
Số lần Mặc Khuynh đến dần ít đi.
Còn ba ngày nữa đến hội đấu giá tại khách sạn Collins, Mặc Khuynh nghĩ cách lấy được sơ đồ của khách sạn, cùng lúc, Mẫn Sưởng đã hoàn thành bộ châm cứu tinh tế kia.
Các bước chuẩn bị đều đã sẵn sàng.
Hồi Xuân Các.
Mặc Khuynh ngồi trước quầy lễ tân dưới tầng một, hai chân bắt chéo, trải bản vẽ lên mặt bàn, không hề kiêng dè gì ngênh ngang ngồi nghiên cứu.
Cho ông nội uống thuốc xong, Mẫn Sưởng đi xuống, thấy dáng vẻ của Mặc Khuynh thì hỏi: "Cô định bao giờ sẽ hành động?"
"Ngày tổ chức bán đấu giá."
"Cần tiếp ứng không?"
"Không cần." Mặc Khuynh không để ý đáp, hỏi lại, "Ông nội cậu thế nào rồi?"
"Tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, thi thoảng còn có thể xuống giường đi lại." Mẫn Sưởng đã tâm phục khẩu phục y thuật của Mặc Khuynh, "Nếu ông biết cô đến thì chắc chắn sẽ xuống đây."
"Không cần." Mặc Khuynh cầm một chiếc bút vẽ, khoanh gì đó trên giấy, lười biếng nói, "Bị một ông lão gọi là cô cô, đến tối gặp ác mộng mất."
Mẫn Sưởng dùng một ánh mắt sâu xa nhìn cô.
Cái kẻ lúc trước bắt cậu ta quỳ xuống kính trà đi đâu mất rồi?
Mặc Khuynh chợt ngẩng đầu, hất cằm chỉ một bên khác trên mặt bàn: "Cầm lấy."
Mẫn Sưởng đi qua, nhìn thấy là phương thuốc thì cầm lên, phát hiện chữ viết tay này cực kỳ ngay ngắn cũng rất có phong phạm.
Cậu ta ngạc nhiên: "Cô luyện chữ?"
"Chữ tôi vẫn thế." Mặc Khuynh qua loa đáp, nói vào chủ đề chính, "Sắc theo phương thuốc bổ này. Uống bốn đến năm năm, sau này dù không thể thọ trăm tuổi thì cũng không đến nỗi chết trẻ."
Động tác của Mẫn Sưởng cứng đờ.
Cậu ta yếu ớt từ khi sinh ra, khi đó là nhờ Mẫn Sính Hoài sắc thuốc mỗi ngày mới nhặt về cho cậu ta được một cái mạng. Nhưng rốt cuộc thì vẫn kém người thường.
Mẫn Sính Hoài nói cậu ta không thể sống qua ba mươi tuổi.
Nhưng mà Mặc Khuynh cho cậu ta một phương thuốc, nhẹ như không nói "Không đến nỗi chết trẻ", như chỉ là phất tay một cái là dễ dàng kéo dài cái mạng này cho cậu ta rồi.
Mẫn Sưởng không thể nói rõ tâm tình hiện tại của mình là gì.
Nắm chặt phương thuốc trong tay, Mẫn Sưỡng hơi rũ mắt, sau đó gấp đôi tờ giấy lại, nhẹ giọng nói: "Cám ơn."
"Đi lấy đồ uống." Mặc Khuynh nhấc mắt, nhàn nhạt phân phó.
"Được."
Mẫn Sưởng ở trước mặt cô đúng là ngoan như cún con.
Chưa đến hai phút, Mẫn Sưởng đặt lên mặt quầy hai chai sữa chua: "Chỉ còn hai chai. Tối nay tôi sẽ đi mua mới, mai mang đến trường cho cô."
Cậu ta không biết vì sao Mặc Khuynh lại thích uống thứ này, nhưng nếu Mặc Khuynh đã thích thì cậu ta chỉ cần phụ trách mua là được.
"Ừm."
Mặc Khuynh mở một chai sữa chua.
Mẫn Sưởng hỏi: "Cô đã nghĩ ra cách để tiến vào hội đấu giá chưa?"
"Thiệp mời hả?" Mặc Khuynh đặt chai xuống, khóe môi dính một vệt sữa chua, cô không để ý lắm nói, "Trộm một cái là được rồi?"
Mẫn Sưởng thoáng căng thẳng: "Cần xác minh thân phận đấy."
"Hửm?"
Mặc Khuynh không hiểu rất nhiều quy tắc ở hiện đại.
Mẫn Sưởng biết tình huống của cô, nhìn ra cô mù tịt về khoản này, bèn giải thích cho cô nghe hai vấn đề thiệp mời và xác minh thân phận. Tổng kết lại là cô không trộm được, và kế hoạch ban đầu đã xảy ra chút vấn đề.
"Ồ."
Mặc Khuynh nghe xong vẫn không hề tỏ ra ngạc nhiên.
Dù sao sống trong cái xã hội đã qua trăm năm này, cô mới là thứ đáng gây ngạc nhiên nhất.
Mẫn Sưởng hỏi: "Cô định làm thế nào?"
"Tìm người giúp." Mặc Khuynh thuận miệng đáp một câu, cổ tay hơi động, dùng bút gõ lên chai sữa chua đã rỗng, "Bây giờ đi mua đi."
"..."
Mẫn Sưởng hơi do dự, nhưng thấy cô an nhàn chẳng có dáng vẻ gì là quá gấp gáp nên cũng chẳng quan tâm nữa, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Mặc Khuynh chờ cậu ta đi rồi mới lấy điện thoại ra.
Trong danh bạ có ba cái tên: Giang Khắc, Hoắc Tư, Tống Nhất Nguyên.
Cô quét mắt qua, ngón tay ấn vào số của Giang Khắc, màn hình báo cuộc gọi đi.
"Mặc Khuynh."
Sau ba hồi chuông, tiếng của Giang Khắc truyền đến.