Xông Vào Ngõ Âm Dương

chương 16: bộ xương 09

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mã Kỳ Kỳ bị kinh sợ không nhẹ, vốn là một cô gái dịu dàng ít nói, lần này bị dọa, ngay cả một câu cũng nói không xong. Lúc xuống lầu ăn cơm, cô vẫn dính chặt bên cạnh Cát Thanh. Cô mặc váy dài đến tận chân, chỉ lộ ra mấy đầu ngón chân xinh xinh. Cổ áo cao che kín cần cổ và cả vết xanh tím do bị dây siết.

Cát Thanh vẫn luôn ở bên cạnh Mã Kỳ Kỳ, quay sang nói với Mao Tiểu Lỵ: "Đêm nay tôi ngủ cùng Kỳ Kỳ."

Mao Tiểu Lỵ gật đầu nói: "Cũng tốt."

Buổi tối, ánh trăng len qua kẽ hở của tấm rèm chiếu vào phòng. Hai cô gái đang nằm trên giường, dù không có gió nhưng tấm rèm vẫn bay lên bay xuống, vô cùng quỷ dị.

Cát Thanh bỗng mở choàng mắt, nhìn về phía cửa sổ. Phát hiện tấm rèm bị gió thổi bay, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô là gió lớn quá, nhưng sau đó cô cứng đờ cả người.

Cô nhớ rất rõ, trước khi ngủ cô đã đóng cửa sổ rồi mà. Sao bây giờ tấm rèm lại bay lên?

Hay là nói, cái gì đã mở cửa sổ?

Cát Thanh nuốt nuốt nước bọt, không dám cử động. Cô nhìn chằm chằm tấm rèm đang bay phất phơ, một bóng dáng xuất hiện ở đó, đen như mực, mặt hướng về phía cô, đang nhìn cô chằm chằm.

Cát Thanh chớp mắt mấy cái, giảm bớt cảm giác đau rát do trợn mắt nhìn lâu. Bỗng cô ngồi bật dây, xốc chăn mở đèn đầu giường. Ánh đèn chiếu sáng toàn bộ phòng ngủ, tấm rèm múa may nãy giờ bỗng nhiên yên lặng bất động, bóng đen kia cũng biến mất không thấy đâu.

Cát Thanh không dám thả lỏng, cô cầm di động xem giờ rồi xoay người muốn bảo Mã Kỳ Kỳ cùng qua phòng Mao Tiểu Lỵ ngủ.

Nhưng cô vừa mới động một cái thì lập tức cứng cả người.

Có thứ gì đó trên cổ cô, rất thô ráp. Cô từ từ cúi đầu nhìn di động, màn hình đen tuyền phản chiếu hình ảnh trên cổ và sau lưng cô. Trên cổ Cát Thanh là một sợi dây thừng, nó giống như có sinh mệnh đang siết chặt lại.

Sát sau lưng cô chính là Mã Kỳ Kỳ.

Nhưng lúc này hai mắt Mã Kỳ Kỳ trợn trắng, tròng mắt trắng dã, miệng há to vặn vẹo, đầu lưỡi đỏ au thè ra dài đến cổ. Vết dây thừng xanh tím hằn vào cổ cô thật sâu, gần như cắt đứt xương cổ.

Cát Thanh nhìn thoáng qua, sợ hãi vội vàng che di động, cô vờ như không phát hiện chuyện gì mà nói: "Kỳ Kỳ, hay là chúng ta sang ngủ với Mao Tiểu Lỵ đi."

"Tôi không quen cô ta, không muốn ngủ chung với cô ta."

Cát Thanh hít sâu, đột nhiên giơ di động ném vào mặt Mã Kỳ Kỳ, hai tay tóm lấy dây thừng trên cổ, cúi người xuống tránh thoát khỏi sợi dây rồi chạy về phía cửa phòng ngủ, vừa chạy vừa hét toáng lên:

"Cứu mạng!!"

Cát Thanh vội chạy về phía trước nhưng lại đụng phải thứ gì đó. Cả người cô như viên đạn bắn ngược ra sau, vừa ngẩng đầu liền thấy một đôi chân trước mắt. Mã Kỳ Kỳ treo lơ lửng giữa không trung, hung tợn khủng bố nhìn cô chằm chằm.

Một sợi dây thừng xuất hiện trước mặt Cát Thanh, động tác giãy dụa của cô dần dần ngừng lại. Sợi dây thừng trước mắt như có sức hấp dẫn khó chống cự, Cát Thanh như bị mê hoặc, từ từ đưa cổ vào.

Dây thừng siết chặt, Cát Thanh bừng tỉnh, lại bắt đầu giãy dụa.

Cửa phòng ngủ bỗng bị đá văng, hai bóng người nhảy vào. Trần Dương tháo sợi sây đỏ đeo trên cổ tay xuống, quất về phía Mã Kỳ Kỳ treo giữa không trung. Một tiếng hét thảm thiết vang lên, một quỷ ảnh màu đỏ từ trong cơ thể Mã Kỳ Kỳ bị quất văng ra. Gương mặt tái nhợt và dữ tợn, lưỡi dài đến ngực, xương cổ bị gãy, quanh người phát ra ánh sáng đỏ, nhìn là biết đây là quỷ treo cổ vẫn chưa đầu thai, đã thành lệ quỷ.

Trần Dương đỡ được Mã Kỳ Kỳ, đặt cô xuống giường rồi tháo dây thừng trên cổ Cát Thanh xuống. Còn lệ quỷ thì để Khấu Tuyên Linh phụ trách.

"Như thần sở thượng, tá thần thảo phạt, lập thì tiêu diệt, như huyền đô quỷ luật, cấp cấp như luật lệnh" Khấu Tuyên Linh giơ tay trái làm phép, tay phải cầm pháp khí có sáu mặt bằng đồng, trông như là cái xúc xắc, thu lệ quỷ treo cổ vào trong.

* Thần phật trên cao, thay thần làm việc, lập tức tiêu diệt, dùng luật quỷ chốn Huyền đô, lập tức nghe lệnh.

Trần Dương giao Mã Kỳ Kỳ cho Cát Thanh, cô nàng nhịn không được giơ tay thăm dò hơi thở của Mã Kỳ Kỳ.

"Yên tâm. Chỉ là bị quỷ nhập thôi."

Cát Thanh nhẹ nhàng thở ra nhưng trong lòng lại bị những lời này làm nghẹn: "Vừa rồi tôi thấy một bóng đen sau tấm màn, là thứ đó nhập vào Kỳ Kỳ à?"

"Không phải. Cô ta bị nhập từ ban ngày rồi."

"Cái gì?"

"Ít nói kiệm lời, trốn trốn tránh tránh, gót chân kiễng, quỷ nhập vào người."

Cát Thanh xoa xoa cánh tay: "Không phải chứ. Tôi cứ nghĩ là do Kỳ Kỳ bị dọa sợ nên mới..."

Vừa nghĩ đến việc cô ở bên cạnh Mã Kỳ Kỳ đã bị quỷ nhập cả ngày, còn ngủ chung một giường suốt mấy tiếng, Cát Thanh càng nghĩ càng thấy sợ.

"Sao mấy anh không nói cho tôi biết?"

Trần Dương trả lời: "Mã Kỳ Kỳ bị quỷ treo cổ nhập, oán khí và âm khí rất nặng, hơn nữa cô ta vừa bị dọa sợ, hồn phách không ổn. Cần phải thừa dịp quỷ treo cổ chưa chuẩn bị, đánh ra khỏi cơ thể Mã Kỳ Kỳ mới có thể bảo đảm hồn phách cô ấy không đồng thời bị đánh tan."

Cơ thể Mã Kỳ Kỳ rất suy yếu, dây đỏ của Trần Dương vốn có thể trực tiếp đánh đến hồn phách, nếu không cẩn thận đánh tan hồn phách Mã Kỳ Kỳ là có chuyện.

"Cậu ấy có bị di chứng gì không?"

"Không. Sau khi giải quyết vụ này thì đi gặp bác sĩ, bồi bổ cơ thể, phơi nắng nhiều là được."

Cát Thanh nói cám ơn sau đó tập trung chăm sóc Mã Kỳ Kỳ.

Trần Dương tò mò nhìn xúc xắc trong tay Khấu Tuyên Linh, bằng đồng cổ, sáu mặt có khắc kinh văn. Cậu lên tiếng hỏi hắn: "Mặt trên khắc gì vậy?"

"Nữ Thanh quỷ luật."

Nữ Thanh quỷ luật là điển giới luật chính thống, ghi lại tên họ lành dữ của vạn quỷ, do Thái Thượng Lão Quân ra lệnh cho Trương thiên sư chế ngự vạn quỷ. Thái Thượng Lão Quân vốn không đành lòng nhìn lệ quỷ tác quái gây họa dân gian bèn ban cho Trương thiên sư Nữ thanh quỷ luật để chế ngự vạn quỷ.

"Tại sao lại dùng xúc xắc bắt quỷ?" Cậu nhớ rõ trước kia thiên sư đều dùng bình rượu bắt quỷ, sao bây giờ lại lưu hành dùng xúc xắc?

"Thuận tiện." Khấu Tuyên Linh vừa thảy thảy xúc xắc vừa nói: "Bình rượu trước kia quá lớn và cồng kềnh, còn yếu ớt không chắc chắn. Tuy quỷ bên trong không phá được bình rượu, nhưng chỉ cần không cẩn thận rơi xuống đất hoặc bị va phải đá là bình rượu sẽ vỡ, lệ quỷ cực khổ bắt được lại chạy mất. Hơn nữa bình rượu rất cồng kềnh, không thể mang theo bên người."

Cậu gật đầu đồng ý. Đúng là dùng bình rượu bắt quỷ không tiện thật, nhưng dùng bình rượu là để độ hóa lệ quỷ. Nếu thật sự không cách nào độ hóa thì có thể luyện hóa thành tài liệu tốt để bắt quỷ.

"Hiện tại không cần thiên sư hóa độ." Khấu Tuyên Linh khoác tay nói: "Đại Phúc hợp tác với dương gian, tóm được lệ quỷ gây hại dương gian thì cứ trực tiếp thỉnh quỷ soa mang đi là được."

Trần Dương tán thưởng: "Đúng là năng suất cao."

Quả nhiên hợp tác xu thế thắng lợi trong tương lai, ngay cả địa phủ cũng không ngoại lệ.

Lúc này Mao Tiểu Lỵ hô to chạy tới, đến cửa lại đột nhiên im bặt. Một lúc lâu sau hai người trong phòng mới nghe giọng nói nhỏ như muỗi kêu của cô: "Chào cục trưởng Độ."

Trần Dương nhịn không được bật cười rồi đi ra khỏi phòng ngủ.

Khấu Tuyên Linh hơi ngạc nhiên: "Cục trưởng luôn ở bên ngoài à?"

"Ừ. Ảnh đi theo tôi. Tôi nói muốn tự giải quyết nên ảnh không ra tay."

Kỳ thật Độ Sóc vốn không có ý muốn ra tay, dù sao hắn cũng là cục trưởng, không quản chuyện gì cũng có thể kiếm được công đức, ít nhiều cũng sẽ khiến đồng nghiệp bàn tán. Trần Dương hàm hồ nói vài câu, ôm lý do hắn không ra tay vào người.

Ai ngờ Khấu Tuyên Linh lại kinh ngạc nhìn Trần Dương, làm cậu chả hiểu ra sao, cho là nói dối bị vạch trần. Chẳng lẽ hành vì đục nước béo cò, ngồi không ăn bám của Độ Sóc đã sớm bị mọi người biết?

Trần Dương không biết lúc Độ Sóc nhận vụ này, trong tổng cục có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào hắn. Ai cũng tưởng rằng đây là đại án ảnh hưởng đến quốc gia đại sự.

Khấu Tuyên Linh cũng nghĩ như vậy, lúc được chọn cùng đi phá án, hắn cực kỳ hăng hái. Cho đến khi hắn phát hiện, vụ án tuy phức tạp nghiêm trọng nhưng trình độ này còn không đủ hai sao. Bởi vậy trong suy nghĩ của hắn, Độ Sóc không ra tay mới là bình thường.

Trần Dương im lặng, quyết định sau này phải về đóng cửa phòng giáo dục Độ Sóc một trận. Ít nhất phải làm ra vẻ cố gắng, đừng có lười biếng rõ ràng như vậy.

Cậu ra khỏi phòng nói với Mao Tiểu Lỵ: "Tiểu Lỵ, đêm nay em ở lại cùng Cát Thanh và Mã Kỳ Kỳ đi."

"Không thành vấn đề." Mao Tiểu Lỵ như cơn gió chạy vào phòng ngủ, cô nàng đang lo không có cớ rời xa Độ Sóc mà.

Độ Sóc quét mắt nhìn Trần Dương, phát hiện cậu không bị thương, hắn quay qua nói với Khấu Tuyên Linh: "Sáng mai tôi và Trần Dương sẽ đến nhà ma, còn Phương Văn Văn thì giao cho cậu."

"Vâng."

Khấu Tuyên Linh trả lời, sau đó nhìn thấy Phùng Viễn và Vi Xương Bình nghe tiếng động vừa chạy đến nơi, hắn chợt nhớ ra gì đó chạy nhanh về phòng ngủ. Hai người Phùng Viễn và Vi Xương Bình thấy thế lập tức bày vẻ mặt vừa khó coi vừa đau khổ.

Trần Dương lên tiếng: "Hai người sao thế... bị mất ngủ à?"

Quầng mắt xanh đen, vẻ mặt mệt mỏi, bước chân phù phiếm. Rõ ràng là ngủ không đủ giấc. Phùng Viễn thở dài, một lời khó nói hết: "Đại sư Trần, anh không hiểu đâu. Khấu thiên sư... Rất thành kính."

Cậu gật gật đầu, Độ Sóc từng nói Khấu Tuyên Linh vái lạy sư tổ ngày ba lần.

Phùng Viễn lại nói tiếp: "Tắm rửa dâng hương, niệm tụng kinh văn, sau đó đốt giấy. Ba giờ sáng đến năm giờ, sau đó dậy luyện kiếm."

Bọn họ thật khổ, hai người đều là cú đêm, cầm di động nằm trong chăn chơi không đến hai, ba giờ sáng là không dừng được. Mới vừa nhắm mắt, Khấu Tuyên Linh lại thức giấc niệm kinh.

Thật sự không chịu đựng nổi.

Trần Dương đầy mặt kính nể nói: "Khấu thiên sư chăm học khổ luyện, thảo nào còn trẻ vậy đã thăng đến Ngũ Lôi."

Trong câu nói còn hàm chứa sự kính nể.

Phùng Viễn và Vi Xương Bình suy sụp.

"Hai người có thể ngủ sớm."

Độ Sóc đột nhiên nắm vai Trần Dương nói: "Về ngủ."

Cậu ngoan ngoãn trả lời: "Tôi về phòng đây. Hai người có thể không ở chung phòng với Khấu thiên sư. Gặp quỷ cứ hô cứu mạng là được."

Vừa nói xong đã bị Độ Sóc kéo về phòng.

Phùng Viễn và Vi Xương Bình liếc nhìn nhau: "Quan hệ của họ thật tốt."

"Tình bạn ngủ chung." Vi Xương Bình không yên lòng nói: "Cậu nói xem, chúng ta có nên thương lượng với Cát Thanh, cho chúng ta chăn nệm nằm dưới đất không?"

Phùng Viễn im lặng, sau đó đi gõ cửa.

Bọn họ đến chậm vài bước nên không rõ chuyện vừa xảy ra. Vừa hỏi một câu, hai người đồng loạt rùng mình một cái.

Cát Thanh hỏi: "Hai người có chuyện gì?"

Phùng Viễn lắc đầu: "Không, không có chuyện gì."

Cát Thanh đóng sập cửa lại.

"Nghĩ kỹ thì ở bên cạnh sư tổ an tâm hơn."

"Vậy đi về?"

"Ừ."

__________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình

Đối với hành vi ngồi không mà hưởng của đại đế, Trần Tiểu Dương tỏ vẻ, bên ngoài cần giữ mặt mũi cho ông xã, về nhà phải đóng cửa kiên nhẫn dạy bảo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio