Trịnh Giai Tuệ đứng ở ban công, mắt dõi theo đôi tình nhân ở phía dưới. Bà phát ra một tiếng thở dài, nhìn hai người đi xa mới quay trở lại phòng khách.
Đỗ Niên Quang đeo kính lão đọc báo trong phòng, thấy Trịnh Giai Tuệ thở dài thì ngẩng đầu nhìn.
“Sao vậy?”
Trịnh Giai Tuệ lại thở dài, ngồi xuống sô pha.
“Nguyễn Nguyễn dẫn bạn trai về ở hai ngày mới đi…..”
Đỗ Niên Quang trầm mặc trong giây lát, có chút bất đắc dĩ nói, “Hai đứa nhỏ đều đã chia tay, bây giờ mới nói thì còn tác dụng gì nữa.”
“Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu. Con bé Nguyễn Nguyễn thật sự thay đổi thất thường, nói chia tay là chia tay. Tôi hỏi Dịch Trạch, thằng bé cũng không rõ sao Nguyễn Nguyễn lại đột nhiên muốn chấm dứt…”
Trịnh Giai Tuệ phát sầu, bà nhìn Nguyễn Nguyễn lớn lên, người đẹp, tính cách sáng sủa, quan trọng nhất là con bé một lòng hướng về Dịch Trạch. Giao tình của hai gia đình vốn rất tốt, bà cảm thấy đứa nhỏ như vậy là người vợ thích hợp nhất.
“Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn có liên quan đến cô gái họ Mạnh kia. Nguyễn Nguyễn tức giận còn không phải vì cô ta sao?”
“Nhưng hiện tại cô ta đã kết hôn rồi, không phải sao?” Trịnh Giai Tuệ nhớ tới hôn sự của con trai thì phát sầu, “Ngay từ đầu tôi đã thấy cô gái kia không tốt. Chúng ta đã từng này tuổi, còn loại người nào mà chưa thấy qua? Vậy mà hết lần này đến lần khác Dịch Trạch đều không hiểu, khăng khăng cho rằng đó là một cô gái tốt. Tôi khuyên vài lần thằng bé đều để ngoài tai, trái lại cho rằng Nguyễn Nguyễn nịnh nọt tôi, để tôi nói xấu cô nàng họ Mạnh kia.”
Trịnh Giai Tuệ kể chuyện lúc trước, tự hiểu được con mình cũng chưa tốt, nhưng thấy cô gái kia đã kết hôn, hai đứa nhỏ vẫn ở bên nhau chuẩn bị bàn tới việc kết hôn, bà cuối cùng cũng yên tâm. Vậy mà thoáng cái, mọi việc đều thay đổi, mắt thấy con dâu sắp bước vào cửa không còn, con trai mình thì một mình ở thành phố H dốc sức làm việc, nói không đau lòng là giả.
“Ánh mắt không tốt còn trách ai.” Đỗ Niên Quang đặt tờ báo xuống, tháo kính ra. Thực ra trong lòng ông cũng không mấy dễ chịu, con trai tuổi không còn nhỏ, bây giờ không có ai bên cạnh. Nguyễn Nguyễn nhanh như vậy đã tìm được bạn trai, còn con mình vẫn còn độc thân.
“Không được, cho dù không phải là Nguyễn Nguyễn cũng không thể là cô gái họ Mạnh kia được. Tôi thấy tâm tư cô ta không hoàn toàn hướng về Dịch Trạch, ai biết kết hôn có được lâu dài hay không. Hiện tại dù cô ta đã kết hôn, Dịch Trạch không còn cơ hội nhưng vẫn đối xử tốt với cô ta, nếu ngày nào đó ly hôn, nói không chừng sẽ quay lại tìm thằng bé!” Trịnh Giai Tuệ lấy điện thoại, “Tôi phải gọi điện cho dì Hai, trước đây bà ấy có giới thiệu một cô gái, không biết đã có bạn trai chưa, nếu chưa có thì giới thiệu cho Dịch Trạch.”
Trịnh Giai Tuệ nghĩ nếu có thể sớm tìm vợ cho Dịch Trạch thì thằng bé sẽ từ từ quên Mạnh Tử Dịch thôi.
Lý Nguyễn cùng Cố Kỳ Nguyên trở về thành phố H. Đêm đó, anh lập tức gọi điện thoại cho mẹ, sợ đêm dài lắm mộng. Lý Nguyễn liếc nhìn Cố Kỳ Nguyên, yên lặng đi vào phòng, quyết định nhắm mắt làm ngơ.
Cố Kỳ Nguyên chưa nói với mẹ mình về chuyện đăng ký kết hôn. Thế hệ trước suy nghĩ tương đối bảo thủ, vẫn luôn có thái độ khiển trách đối với việc nhanh chóng quyết định kết hôn của người trẻ, việc này có khả năng tạo thành ấn tượng không tốt về Lý Nguyễn. Dù sao cũng đã hơn hai mươi năm không gặp, ấn tượng của bà hồi trước cũng chỉ dừng lại ở cô bé nhà hàng xóm, không giống anh cả ngày đều ở cùng Lý Nguyễn.
Cố Kỳ Nguyên từ phòng ngủ đi ra, thấy Lý Nguyễn đang làm bánh ngọt. Hiện tại cô rất hứng thú với công việc nấu nướng, lại phát hiện chính mình được di truyền tay nghề của mẹ, nấu ăn càng ngày càng thuận lợi, vài ngày lại làm ra một loại bánh mới. Cố Kỳ Nguyên mang bánh đến công ty vài lần, đồng nghiệp đều nghĩ rằng bánh mua ở tiệm, trong lòng anh vô cùng đắc ý nhưng chỉ có thể nghẹn trong lòng, không thể ngẩng mặt nói một câu: Đây là vợ tôi đích thân làm!
Lý Nguyễn thấy Cố Kỳ Nguyên đi vào trong bếp, chỉ liếc anh một chút. Thật ra trong lòng cô không bình tĩnh như vậy, cô cũng từng nghĩ, nếu cha mẹ Cố Kỳ Nguyên không hài lòng thì cô phải làm sao??
Hiện tại có chút hối hận, đăng ký nhanh như vậy làm cái gì? Muốn đổi ý cũng phiền phức…
Tâm tư này cô cũng không để Cố Kỳ Nguyên biết được. Không phải cô không có cảm tình với Cố Kỳ Nguyên, chỉ là mười năm yêu đương kiếp trước đã bào mòn tất cả xúc động và liều lĩnh của cô. Bây giờ cô không muốn chỉ vì yêu mà phải làm khó bản thân mình nữa. Cô đã qua tuổi trẻ bồng bột, cuộc đời còn nhiều chuyện tuyệt vời, tình yêu tuy quan trọng nhưng không đáng để cô đánh đổi mọi thứ.
Cô nghĩ, dù bắt đầu yêu Cố Kỳ Nguyên, con người mới của cô vẫn sẽ kiêu hãnh. Nếu hôn nhân quá khó khăn, không bằng chia tay trong yên bình.
Mơ mộng thời thiếu nữ, chỉ tồn tại khi còn trẻ, con người hãy nên sống vì thực tại. Tình yêu là chuyện của hai người, hôn nhân lại là chuyện của hai gia đình. Mặc kệ là yêu nhiều hay ít đều không lay chuyển được suy nghĩ của cha mẹ. Nếu cứ kiên quyết đến với nhau, mẫu thuẫn nảy sinh cũng làm cho cuộc hôn nhân ban đầu chỉ còn lại mệt mỏi.
Lý Nguyễn nghĩ, có lẽ do cô quá bi quan, còn chưa bắt đầu đã lo được lo mất. Nhưng trong lòng cô còn sợ hãi cho nên mọi cố gắng chuẩn bị đều bị phá hỏng.
Cố Kỳ Nguyên thấy Lý Nguyễn ngây người, cũng không hỏi nhiều, có chút không vui.
“Anh không nói với mẹ người đó là em, chỉ nói muốn dẫn bạn gái đến gặp, là người mà bà cũng quen.” Cố Kỳ Nguyên nhìn kỹ vẻ mặt của Lý Nguyễn, thấy cô không có thay đổi gì, có chút nản lòng, “Nhưng mà, mẹ anh không có ở thành phố H, phải một khoảng thời gian nữa mới trở về.”
Lý Nguyễn mơ hồ thở nhẹ ra một hơi.
Mặc dù gặp mặt là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng có thể hoãn ngày nào hay ngày ấy.
Cố Kỳ Nguyên thấy dáng vẻ không mấy tích cực của Lý Nguyễn thì trong lòng hơi hơi tức giận, anh liền ghé sát cổ Lý Nguyễn thổi một hơi.
Lý Nguyễn sợ ngứa, bị Cố Kỳ Nguyên thổi như vậy, không nhịn được cười lớn, rụt cổ về phía sau. Vì trên tay cô dính đầy dầu mỡ nên không dám đẩy Cố Kỳ Nguyên ra, lập tức lâm vào hoàn cảnh tiến lùi không xong.
“Cố, Cố Kỳ Nguyên! Mau dừng lại!” Lý Nguyễn vừa cười vừa thở, đầu nghiêng trái nghiêng phải trốn tránh.
Ban đầu Cố Kỳ Nguyên chỉ muốn trêu Lý Nguyễn một chút, hướng về cổ cô thổi thổi, nhưng Lý Nguyễn dịch lên dịch xuống, đâm thẳng vào ngực Cố Kỳ Nguyên, môi anh không tránh được chạm vào cổ Lý Nguyễn. Hương thơm trên người Lý Nguyễn không ngừng bay vào mũi Cố Kỳ Nguyên, anh lập tức thỏa mãn, cánh tay vốn kéo cánh tay Lý Nguyễn lập tức di chuyển lên.
Chờ Lý Nguyễn tỉnh ngộ, tay Cố Kỳ Nguyên đã nhéo chỗ mềm mại nào đó, mà một cánh tay khác dời xuống, mạnh mẽ ấn…
“Đừng… Tay em đang bẩn…” Âm thanh của Lý Nguyễn run rẩy, mơ hồ không nói thành lời.
“Không sao, anh không chê.” Cố Kỳ Nguyên ghé sát tai Lý Nguyễn, nhẹ giọng, cắn nhẹ vành tai cô…
“Chiến trường” bị Cố Kỳ Nguyên dời từ phòng bếp ra tới phòng khách, Lý Nguyễn chỉ có thể yêu cầu Cố Kỳ Nguyên kéo rèm phòng khách xuống…
Nhẹ nhàng vuốt ve, Cố Kỳ Nguyên cuối cùng cũng thỏa mãn buông tha Lý Nguyễn, ôm cô vào phòng tắm rửa mặt. Lý Nguyễn khép hờ mắt, vừa xấu hổ vừa mệt.
Trên tay cô dính dầu với một ít bột mì, hiện tại dính hết lên quần áo hai người. Cố Kỳ Nguyên dùng nước sạch tẩy rửa vết bẩn.
Lý Nguyễn từ từ nhắm mắt, không chút sức lực nằm trong bồn tắm lớn, tâm tư dao động, vốn vừa rồi có chút khẩn trương, hiện tại đã thả lỏng.
Mẹ Cố Kỳ Nguyên đi công tác, không muốn cha Cố gặp bạn gái đầu tiên mà con trai dẫn về trước mình, cho nên lệnh cho Cố Kỳ Nguyên phải chờ bà trở về mới được chính thức gặp mặt.
Cố Kỳ Nguyên nói rằng bạn gái anh là người mà hai người họ đều quen nhưng cũng không nói rõ ràng, chỉ là đã hai mươi năm không gặp, e là hai người đã quên mất dáng vẻ trước đây của Lý Nguyễn.
Trì hoãn vài ngày để Lý Nguyễn có chút thời gian chuẩn bị tâm lý. Đợi cô bình tĩnh lại, dù sao nghĩ nhiều cũng vô ích, đồng ý cũng được, phản đối cũng không sao, tất cả phải chờ đến lúc gặp sẽ có biện pháp.
Cố Kỳ Nguyên tan làm, lập tức trở về nhà. Mở cửa ra thấy Lý Nguyễn còn chưa về, anh đang định gọi điện thoại hỏi thăm thì di động vang lên.
Là Lộ Trình gọi.
Từ lúc ở cùng với Lý Nguyễn, Cố Kỳ Nguyên đã có một thời gian không gặp Lộ Trình, mỗi ngày có vợ nấu cơm, buổi tối còn có vợ để ôm nên anh cũng lười đi ra ngoài.
“Alo” Cố Kỳ Nguyên trong lòng thất vọng, lời nói không có chút hứng thú.
“Chúng tôi ở dười nhà cậu, nhanh ra mở cửa!” Tiếng cười của Lộ Trình vọng ra từ điện thoại.
“Làm gì?” Cố Kỳ Nguyên nhíu mày khó hiểu.
“Này, mấy người bọn tôi cố ý tới chúc mừng sinh nhật cậu đấy! Nhanh lên đi!”
Cố Kỳ Nguyên vốn muốn cự tuyệt, chính vì sinh nhật nên mới không muốn người khác quấy rầy, kể cả Lộ Trình là bạn bè thân thiết cũng không được, kẻ quấy rầy thế giới riêng tư của hai vợ chồng họ giết không tha! Thế nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở lại.
“Đi lên đây.”
Lý Nguyễn không có thông báo, chắc là sẽ về, có lẽ do chuyện công việc nên mới muộn một chút, hoặc là trên đường có việc. Anh muốn đưa đón Lý Nguyễn mỗi ngày nhưng cô đều cự tuyệt.
Vài ngày nữa mang Lý Nguyễn về ra mắt cha mẹ, đương nhiên Cố Kỳ Nguyên cũng muốn giới thiệu với đám bạn bè, hôm nay có lẽ là một cơ hội tốt.
Rất nhanh sau đó vang lên tiếng chuông, Cố Kỳ Nguyên ra mở cửa, nhìn thấy Đoạn Như Nhã và Thôi Tử Nho đi sau Lộ Trình thì hơi nhăn mày.
Khách đều đã tới, không thể giữ người này đuổi người kia, Cố Kỳ Nguyên đành lui về phía sau, đứng tránh sang một bên để bọn họ đi vào.
“Kỳ Nguyên, chúng tôi có mua bánh kem, Như Nhã lại mua thêm không ít đồ ăn để lát nữa nấu, cũng nhờ phúc của cậu mới được thử tay nghề tài hoa của cô ấy đó.” Lộ Trình thử thăm dò, sau đó cười nói.
Cậu ta biết ngay mà, người khách trọ kia chắc là đã sớm bị Cố Kỳ Nguyên đuổi đi rồi.
~ Hết chương ~