Nghe đối phương nhắc tới trợ lí Mẫn, Cố Kỳ Nguyên liền gật gật đầu. Mẫn Khải hả, anh đương nhiên quen biết, là đàn em hồi cấp của Phạm Hành Minh.
Thấy Cố Kỳ Nguyên biết, người bạn kia lại càng vểnh cằm cao hơn, tỏ vẻ rụt rè nói, “Tôi và trợ lí Mẫn có chút qua lại, chuyện bình thường ở chỗ anh ta cũng có thể nói chuyện được.”
Cậu ta cũng không nói rằng cậu ta có thể góp lời với trợ lí Mẫn là bởi vừa khéo cậu ta có một đàn anh thời trung học đang là trợ thủ của trợ lý Mẫn, mà đàn anh cấp của cậu ta đương nhiên cũng coi như đàn anh của Cố Kỳ Nguyên. Hơn nữa cái gọi là có chút qua lại rốt cuộc có bao nhiêu sâu, tất nhiên lại càng không dễ nói ra…
Bước chân vào xã hội, cậu ta mới hiểu được quan hệ quan trọng đến mức nào. Phí hết tâm tư đi móc nối quan hệ, tự nhiên không thể vô duyên vô cớ giúp người khác chiếm được tiện nghi.
“À.” Cố Kỳ Nguyên không nặng không nhẹ lên tiếng, vẻ mặt cũng không thay đổi gì.
Vị bạn học kia hiển nhiên thực thất vọng, đủ loại vẻ mặt từ hâm mộ, ghen tỵ hay nịnh nọt linh tinh, thậm chí chợt lóe rồi qua cũng không có, Cố Kỳ Nguyên này cũng quá không hiểu đạo lý đối nhân xử thế đi? Cũng không quá theo đuổi sự nghiệp?
Lý Nguyễn cúi đầu mím môi nín cười, cô không thể không biết ngượng cười trước mặt người ta như vậy, dù sao cậu ta cũng là bạn học của Cố Kỳ Nguyên.
Cái gì mà trưởng phòng rồi có qua lại với trợ lí Mẫn, Cố Kỳ Nguyên người ta còn vào công ty với vị trí trưởng phòng, hiện giờ đã thành phó tổng. Tiếc là Hoàn Thừa chẳng qua chỉ là công ty con mới và nhỏ nhất của tập đoàn, thành lập còn chưa đến một năm, chưa có thành tích nào nổi bật, toàn bộ tập đoàn Hoàn Vũ căn bản không có ai để ý. Việc điều động nhân sự lần trước chỉ thông cáo một chút ở Hoàn Thừa, ngoại trừ những nhân viên nữ trong tập đoàn chú ý đến bảng xếp hạng người đàn ông độc thân hoàng kim hàng đầu trong cao ốc ra thì e rằng có rất nhiều người không rõ ràng lắm.
Nhưng mà, Lý Nguyễn rất muốn biết, nếu cậu bạn học kia biết được Hoàn Thừa vốn là vì Cố Kỳ Nguyên mà thành lập thì sẽ có vẻ mặt như thế nào? Vì đố kỵ mà chán ghét, hay sẽ vì công danh lợi lộc mà nịnh nọt?
Đối với việc mình quen biết một người mong muốn mà không thể thành một nhân vật quan trọng trong tập đoàn như vậy, khuôn mặt của Cố Kỳ Nguyên lại không có chút thay đổi nào. Điều này làm cho cậu bạn học kia có vẻ không vui lắm, may mắn bên cạnh cậu ta vẫn có người nịnh nọt.
“Trịnh Trí Nguyên, cậu thật là lợi hại đó, không hổ là lớp trưởng năm đó của chúng ta. Tập đoàn Hoàn Vũ thật là khó vào, tôi đã thi tuyển ba năm rồi mà vẫn không trúng.”
“Đó là đương nhiên.”
Cuối cùng Trịnh Trí Nguyên cũng tìm được người hợp ý với mình để nói chuyện phiếm, tươi cười vừa nãy bị Cố Kỳ Nguyên kích thích đến mức có chút vặn vẹo lại lần nữa khôi phục bình thường, bình thường cao ngạo và rụt rè.
“Tiêu chuẩn dùng người của Hoàn Vũ rất cao, năm đó suất trúng tuyển của tôi chính là một trong một ngàn suất đăng ký.”
“Oa, tỷ lệ trúng tuyển còn khoa trương hơn cả tỷ lệ vào làm nhân viên nhà nước. Lớp trưởng, năm nay Hoàn Vũ còn tuyển người không?” Người bạn học nịnh hót kia có dáng người không cao lắm, cậu ta để kiểu đầu :.
“Để tôi giúp cậu qua phòng nhân sự hỏi một chút nhé.” Vị lớp trưởng Trịnh Trí Nguyên cười cười vỗ mái đầu : của cậu bạn học kia.
Cố Kỳ Nguyên nhíu mày, anh càng không muốn cho bạn bè cùng lớp biết thân phận của mình. Từ trước đến giờ, anh chưa từng cảm thấy việc ông ngoại anh là ông chủ của Hoàn Vũ là chuyện gì ghê gớm lắm, nhưng rõ ràng anh bạn trước mặt anh không cho là như vậy.
“Nguyễn Nguyễn, còn một lúc nữa mới đến thời điểm khai mạc lễ thành lập, em có muốn đi tham quan quanh trường một chút không?” Cố Kỳ Nguyên cúi đầu ôm lấy Lý Nguyễn hỏi.
Lý Nguyễn thấy có lẽ anh đã không nhịn được nữa rồi, liền cười gật đầu, “Đây là lần đầu em đến, trường anh xem ra cũng đẹp đó.”
“Cố, Cố tiên sinh.” Hai người đang chuẩn bị ra ngoài đi dạo thì chợt thấy bên cạnh có người chen vào, cười chào hỏi với Cố Kỳ Nguyên.
“Anh là?” Cố Kỳ Nguyên nhíu mày.
“Đàn anh!” Trịnh Trí Nguyên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ chào hỏi.
Hai giọng nói đồng thời vang lên, Trịnh Trí Nguyên ngờ vực ngoảnh lại nhìn Cố Kỳ Nguyên một cái, rồi quay đầu cười muốn chào hỏi người vừa đến. Không nghĩ tới người ta căn bản không quan tâm tới hắn.
“Cố tiên sinh, tôi là trợ thủ của trợ lí Mẫn, tên là Tiểu Mã. Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau vài lần rồi.” Người tự nhận là Tiểu Mã rõ ràng còn lớn hơn Cố Kỳ Nguyên vài tuổi, nếu vừa rồi Trịnh Trí Nguyên gọi anh ta là đàn anh, chắc hẳn phải là học sinh trên mấy khóa của Cố Kỳ Nguyên.
Cố Kỳ Nguyên nhìn Tiểu Mã một lát, quả thật đúng là có hơi quen mắt. Nếu là trợ thủ của Mẫn Khải thì hẳn là hai người đã gặp qua rồi. Huống hồ, còn có thể biết anh không thích xưng hô Cố tổng nên gọi anh là Cố tiên sinh giống Mẫn Khải cũng có thể chứng minh đúng là người quen.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Cố Kỳ Nguyên liền gật đầu chào, “Chào anh.”
“Không ngờ Cố tiên sinh cũng tốt nghiệp từ Nhất Trung, như vậy chúng ta hẳn là bạn cùng trường rồi.” Tiểu Mã không dám nói mình là đàn anh khóa trên của Cố Kỳ Nguyên, chỉ nói là học cùng trường.
Đôi mắt của Trịnh Trí Nguyên trừng lớn, như muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài. Cậu ta trợn tròn mắt nhìn đàn anh bình thường lạnh nhạt với mình bây giờ lại cười với Cố Kỳ Nguyên như gặp anh em ruột, vừa thân thiết vừa vui mừng.
Trịnh Trí Nguyên lập tức ý thức được: Chuyện lớn không tốt! Suýt chút nữa cậu ta đã bỏ lỡ một nhân mạch vô cùng tốt rồi!
Cố Kỳ Nguyên vốn không thích xã giao, hơn nữa cũng không quen thân với Tiểu Mã, chẳng qua chỉ nói chuyện qua lại vài câu, đối phương thấy hai người trò chuyện cũng được vài phút rồi nên chủ động kết thúc. Anh lập tức lôi kéo Lý Nguyễn rời khỏi hội trường lớn, lúc đi sượt qua Đoạn Như Nhã đang đứng yên sau bọn họ thậm chí còn không thèm liếc nhìn một lần.
Lý Nguyễn ngược lại nhìn Đoạn Như Nhã một cái. Nét mặt của cô ta vô cùng chán nản, hiển nhiên là bị đả kích rất lớn.
Cố Kỳ Nguyên vừa bước ra khỏi hội trường, Trịnh Trí Nguyên ở phía sau đã gấp không chờ nổi mà giữ chặt đàn anh Tiểu Mã đang định trở về hàng ngũ lớp mình.
“Anh à, Cố Kỳ Nguyên với em còn là bạn học cùng lớp đây, nhưng em thực sự không biết cậu ta giữ chức vụ gì trong công ty vậy?” Bình thường Trịnh Trí Nguyên cũng tốn không ít công sức với đàn anh Tiểu Mã, lúc này vẻ mặt Tiểu Mã cũng bớt vẻ niềm nở lại, nhưng cũng coi như có lòng tốt giải thích cho cậu ta.
“Mẹ của Cố tiên sinh là con gái duy nhất của Phạm tổng.” Đàn anh Tiểu Mã nhìn Trịnh Trí Nguyên, không khỏi tiếc nuối lắc đầu, “Năm ngoái, Phạm tổng vì muốn dụ dỗ Cố tiên sinh về nước nên mới cố ý thành lập Công ty Phần mềm Hoàn Thừa.”
Không chỉ Trịnh Trí Nguyên mà mấy người bình thường cũng khá thân thiết với Cố Kỳ Nguyên như Lộ Trình, Thôi Tử Nho, Đoạn Như Nhã cũng đều sợ ngây người. Bọn họ chưa từng biết gia thế của Cố Kỳ Nguyên lại hiển hách như vậy. Tuy rằng anh chỉ là cháu ngoại của Phạm thị nhưng thông qua những gì Tiểu Mã nói liền biết ông ngoại anh hẳn rất yêu thương anh!
“Nhưng mà trước giờ Cố tiên sinh đều rất khiêm tốn, ở công ty cậu cũng đừng tùy tiện tán gẫu.” Tiểu Mã có lòng tốt lại bổ sung thêm một câu, lúc này mới vui vẻ rời đi.
Hôm nay, thu hoạch lớn nhất khi tham gia buổi kỷ niệm ngày thành lập trường này của anh chính là biết được hóa ra Cố tiên sinh lại là đàn em khóa dưới của mình!
Lộ Trình sửng sốt trong chốc lát rồi lại rất nhanh đã khôi phục bình thường. Cậu ta và Cố Kỳ Nguyên quen biết đã nhiều năm, hiểu rằng Kỳ Nguyên không nói với mình cũng chẳng phải vì xem thường hay cố ý giấu giếm, chẳng qua là cảm thấy cũng không quan trọng, không cần thiết phải nói mà thôi. Nếu như cậu chủ động hỏi, anh sẽ không giấu giếm.
Nhưng suy nghĩ của Đoạn Như Nhã vừa vặn tương phản. Mặt cô ta càng thêm trắng bệch, trong lòng đau đến gần như không thể thừa nhận được!
Cô nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của Lý Nguyễn, rõ ràng đã biết thân phận của Cố Kỳ Nguyên, vậy còn cô thì sao? Bình thường hai người kề vai sát cánh trong công việc, nhưng cái gì Cố Kỳ Nguyên cũng chưa từng nhắc đến! Cô ở trong lòng anh, thật sự không quan trọng đến vậy sao?
Đoạn Như Nhã đau lòng đến mức tưởng chừng như sắp ngất đi, cô hận không thể lập tức đi tìm Cố Kỳ Nguyên để hỏi cho rõ ràng. Nhưng khi lấy lại tinh thần, cô lại cảm thấy đáy lòng mình như đang ở trong hầm băng. Cô dựa vào cái gì mà đi chất vấn anh?
Cô vốn cho rằng mình chính là cô gái duy nhất gần gũi với Cố Kỳ Nguyên cho nên mới kiềm chế sự nôn nóng, thận trọng từng bước, với ý định thuận theo tự nhiên lâu ngày sinh tình, nhưng quay đầu nhìn lại, cô mới hiểu ra rằng chẳng qua cô chỉ đang đơn phương mà thôi.
Ánh mắt Cố Kỳ Nguyên nhìn Lý Nguyễn, chính cô đã từng hy vọng xa vời có được nó, từ trước đến nay anh chưa bao giờ nhìn cô với ánh mắt như vậy…
Mặc dù đã cách xa nhiều năm nhưng Cố Kỳ Nguyên vẫn còn quen thuộc với ngôi trường này. Rẽ vào mấy con đường nhỏ, anh nắm tay Lý Nguyễn đơn giản giới thiệu kiến trúc ven đường.
“Đó là tòa nhà đầu tiên bọn anh học. Hồi lớp anh học ở căn phòng phía đông tầng , anh ngồi ở hàng thứ từ dưới lên, dựa vào cửa sổ phía nam.”
Lý Nguyễn nhìn theo tay Cố Kỳ Nguyên chỉ, tưởng tượng ra Cố Kỳ Nguyên ngây ngô non nớt năm đó ngồi trong phòng học, vô cùng buồn chán quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm trời ngắm đất ngắm mây thì trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cô nhìn khắp nơi, năm đó tòa nhà dạy học nằm ở góc Tây Bắc của sân trường Nhất Trung, bây giờ đã cũ kỹ nên được đổi thành thư viện. Ngày hôm nay, người đến dự đều tập trung ở hội trường lớn ở hướng chính nam nên nơi này liền có vẻ hẻo lánh ít người qua.
Lý Nguyễn kéo tay Cố Kỳ Nguyên, dừng lại bước chân.
“Sao vậy?” Cố Kỳ Nguyên có chút ngờ vực đứng lại theo cô.
Lý Nguyễn ngẩng đầu nhìn vùng da hơi chuyển xanh dưới mắt Cố Kỳ Nguyên, trong lòng thầm thở dài. Hai tay nắm lấy cổ áo Cố Kỳ Nguyên, nhón chân lên muốn đến gần môi anh.
Cố Kỳ Nguyên hơi sửng sốt, khóe môi nở một nụ cười nhẹ, không nhúc nhích, quyết định để cho Lý Nguyễn muốn làm gì thì làm.
“Aiiii!” Cố Kỳ Nguyên bị ăn đau, hít một hơi, nhìn Lý Nguyễn đang cắn một phát trên môi mình lại không dám đẩy cô ra, chỉ có thể càng ôm chặt, đảo khách thành chủ, dùng sức hôn cô.
Lý Nguyễn cũng không có ý định cắn xuống bờ môi của Cố Kỳ Nguyên nên khi anh gia tăng sức lực mà hôn cô, cô liền thuận theo nới lỏng và hơi hé miệng ra, tiếp nhận nụ hôn mang theo áy náy và trấn an của anh.
Mưa gió ngày hôm qua dường như đã tan thành mây khói, nhưng Lý Nguyễn không định cứ như vậy che đậy lại không nhắc tới. Nếu có vết thương, vậy thì cứ tẩy rửa cho thật sạch sẽ mà không phải che giấu rồi một ngày nào đó nó sẽ sinh ra bọc mủ.
“Cố Kỳ Nguyên, em thật sự rất tức giận, cũng rất đau lòng.” Lý Nguyễn nghiêm túc nhìn Cố Kỳ Nguyên nói.
“Nguyễn Nguyễn…” Vẻ mặt Cố Kỳ Nguyên có phần áy náy.
“Em tin tưởng anh, nhưng anh lại không tin tưởng em, đúng không?”
“Anh không phải…” Cố Kỳ Nguyên nhìn vẻ mặt vừa tủi thân vừa buồn bã của Lý Nguyễn thì vội vã phản bác, nhưng giọng nói lại như nghẹn lại, dường như không có cách nào giải thích cho mình.
“Em thấy anh và Đoạn Như Nhã ở gần nhau nhưng em không ghen tị, bởi vì em biết anh không thích cô ấy, chẳng qua là cô ấy đang đơn phương thôi. Còn khi anh thấy em ở cùng chỗ với Đỗ Dịch Trạch, có phải anh cho rằng em vẫn còn tình cảm với anh ta đúng không?”
“Anh…” Vẻ mặt Cố Kỳ Nguyên ủ rũ, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng anh bị Lý Nguyễn nói trúng tim đen, “Nguyễn Nguyễn, anh rất sợ, sợ rằng trong lòng em em đặt anh nhẹ hơn anh ta…”
Lý Nguyễn nhìn Cố Kỳ Nguyên, thở dài, “Nếu em vẫn còn lưu luyến không thể quên được anh ta thì em đã không chia tay với anh ta rồi, lại càng không có khả năng ở bên cạnh anh.”
Cố Kỳ Nguyên nhìn Lý Nguyễn, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng đau lòng cùng tự trách.
Lúc trước, khi viết ra ba chữ “Tôi nguyện ý”, anh đã nói ra thành kính đến như thế, nhưng chỉ không lâu sau anh lại khiến Lý Nguyễn thương tâm. Hôm qua anh chỉ nghĩ đến mình đau lòng khổ sở như thế nào, nhưng anh lại chưa từng suy nghĩ đến cảm giác của Lý Nguyễn.
~ Hết chương ~