Dạ Tích Dương đạp văng cả cửa phòng cấp cứu, chết tiệt, cô càng lúc càng lạnh càng lúc càng giống một cái xác, khuôn mặt trắng bệt không chút máu, rốt cục thì khi không có hắn bên cạnh cô đã trải qua những chuyện gì chứ?
Mọi người trong phòng đều đưa mắt về phía hắn, hừ, bộ không thấy trên tay hắn còn có người cần cấp cứu gấp sao, còn đưa mắt ra nhìn cái gì, hắn đang gấp muốn chết được đây này.
"Mấy người nhìn cái gì, còn không mau lại đây giúp một tay!"
Hống hách quát lớn một tiếng, hoàn toàn không quan tâm bản thân đã đạp hư cửa bệnh viện nhà người ta.
Bác sĩ y tá vội vàng chạy tới đỡ Mạc Nhiên trên tay hắn vào phòng trong, không quên đẩy hắn ra ngoài rồi đóng cái cửa miễn cưỡng vắt vẻo trên cái bản lề.
Đèn đang cấp cứu đỏ lên. Hắn lo lắng đứng bên ngoài, mặt mũi trắng bệt không kém gì Mạc Nhiên vừa nãy.
Chết tiệt, khi nãy vừa nghe tin cô bị tên họ Phượng chết tiệt kia bẻ gãy cả tay, hắn thậm chí bỏ ngang tiết học chạy vội xuống phòng y tế, trong lòng lo lắng không thôi, tên họ Phượng kia nên cầu trời cho cô không sao đi, nếu không tên đó nhất định không yên với hắn đâu.
Nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại bứt rứt giống như có dự cảm không lành, bước chân không tự giác mà nhanh hơn một chút.
Bình ổn lại hơi thở, mở cửa phòng, nhìn thấy cô an tường nằm trên giường trái tim nãy giờ đang treo trên cao của hắn cũng được hạ xuống, nhưng hắn cũng chẳng mừng được lâu, khi vuốt ve gương mặt cô hắn mới nhận ra cả người cô lạnh toát, tện hơn nữa là lay mãi vẫn chẳng thể tỉnh lại, lúc đó hắn dường như cảm nhận được sinh mệnh của cô đang tắt dần, trái tim của hắn lần nữa lại bị nhất lên cao.
Nếu cô có mệnh hệ gì thỉ Phượng Mặc Dung kia chết chắc!
..........................................................
Phượng Mặc Dung lo lắng đứng trước cửa phòng Mạc Nhiên, có nên vào hay không đây, lỡ cô làm lơ hắn luôn thì biết làm sao bây giờ. Chắc là cô giận lắm, hồi chiều còn không thèm chờ hắn về luôn mà. Vừa tan học là hắn lao ngay xuống phòng y tế nhưng chẳng thấy bóng cô đâu.
Trong lòng hắn trăm mối ngổn ngang, thật sự mà nói hắn cũng không biết mình bị cái gì nữa, thấy cô liếc nhìn tên Dạ Tích Dương kia trong lòng hắn lại khó chịu bức rứt, hắn không hề cố ý làm cô bị thương đâu, nhìn cô như vậy hắn càng thêm khó chịu nhưng lại không biết phải làm thế nào để xin lỗi.
Bần thần do dự nhìn cánh cửa cả buổi, không phát hiện một người khác không ngừng phát ra khí lạnh tiến gần về phía hắn.
Bốp!
Âm thanh thanh thúy vang vọng trong không gian. Một cú đấm mạnh mẽ dán lên mặt của Phượng Mặc Dung.
Ngơ ngác nhìn khuôn mặt hầm hầm sát khí của Phong Dật Hàn mấy giây, sau đó trấn tĩnh đứng dậy nện một phát vào bụng người vừa đánh mình. Nhìn hắn giống quả hồng mềm muốn niết lúc nào cũng được vậy sao? Tên Phong quản gia chết tiệt này hôm nay có phát điên thì cũng đừng nên kiếm người đang ức chế lâu ngày như hắn, kết cục rất thảm đó nha.
Quẹt vết máu tràn ra nơi khóe miệng, Phong Dật Hằn tiến tới nắm cổ áo của Phượng Mặc Dung, trong mắt tràn ngập sát khí.
"Nói, cậu đã làm gì Mạc Nhiên!"
Vừa nghe tới hai chữ Mạc Nhiên, Phượng Mặc Dung dường như bị điểm huyệt, khuôn mặt vốn đang tức tối vì tự nhiên bị đánh cũng trầm xuống, trong đôi mắt lóe lên tia có lỗi. Thì ra là trút giận cho Mạc Nhiên, cũng tốt, như vậy có lẽ sẽ khiến cảm giác khó chịu trong lòng hắn giảm bớt."
Thấy Phượng Mặc Dung trầm mặc, Phong Dật Hàn lập tức nhận định thành hắn không còn gì để nói, cú đấm của hắn không ngừng hạ trên người của Phượng đồng học.
"Nói, nói đi a, tại sao không nói!"
Trầm mặc, giống như là lời thú nhận cùng hối lỗi. Chắc Mạc Nhiên bị nặng lắm mới có thể khiến Phong Dật Hàn xưa nay trầm ổn cũng phải ra tay nặng như vậy. Nghĩ tới như thế thôi, cảm giác bức bối trong tim hắn lại tăng thêm một phần.
"Nói đi, sao cậu không nói, cậu làm gì khiến Mạc Nhiên phải cấp cứu trong bệnh viện thế kia?"
Cú đấm vẫn tiếp tục hạ xuống gương mặt tuấn tú của Phượng Mặc dung, nhưng dường như nghe thấy hai từ "cấp cứu" kia, hắn dường như cảm thấy tim có gì đó đang rơi xuống. Vội vàng túm lấy cổ áo của Phong Dật Hàn, chất vấn:
"Anh nói cái gì? Tại sao lại vào bệnh viện? Mạc Nhiên giờ đang ở đâu? Nói đi a!"
Phong Dật Hàn cười đểu một cái, cái này có nên coi là vừa ăn cướp vừa la làng không nhỉ, ai là người hại Mạc Nhiên không phải hắn là người rỏ nhất sao? Lạnh lùng gạt tay của Phượng Mặc Dung ra:
"Cậu bớt giả vờ đi, không phải cô ấy thành ra như thế là do cậu hại sao?"
Đúng vậy, là hắn hại cô mất rồi, hắn có tư cách gì mà đi hỏi chứ!
Nhưng dường như tình cảm đã lấn át lí trí, mặc kệ vết thương trên người, Phượng Mặc Dung vội vàng chạy đi tìm cô. Cô bị thương ở trường, có lẽ là bệnh viện ở gần trường rồi.
Phong Dật Hàn sau một hồi ngơ ngác cũng vội vàng đuổi theo, hắn không cho phép tên này tiếp tục hại Mạc Nhiên nữa!
Vội chạy tới trước cổng bệnh viện, ngay cả dừng lại để thở dốc một giây cũng không có, Phượng Mặc Dung trức tiếp chạy tới quầy tiếp tân hỏi thăm.
"Chào chị, xin hỏi chị hồi nãy có một cô gái mặc đồng phục trường Shine nằm ở phòng nào??"
Chị y tá ngơ ngẩn nhìn trai đẹp trước mắt, chẹp, con nít bây giờ sao mà đẹp quá vậy, thằng nhóc đạp hư cửa hồi nãy cũng đẹp, thằng nhóc này cũng đẹp, sao mà mình không sinh muốn vài năm nhỉ?
Lại nghe thấy tiếng đập bàn không kiên nhẫn của Phượng Mặc Dung, bà chị lúc nảy mới tỉnh hồn lại, trên môi là nụ cười ngượng ngùng.
"Ha ha, cô bé mặc đồng phục trung học Shine đúng không? Hình như là vẫn còn ở trong phòng cấp cứu thì phải."
"Cảm ơn chị."
Chị y tá chỉ nghe thấy một câu cảm ơn ấy, sau đó không thấy bóng dáng của người đâu, tuổi trẻ thật là hấp tấp a, tự nhiên cảm thấy mình già thật rồi.
Phượng Mặc Dung vội vàng chạy tới phòng cấp cứu, chỉ kịp thấy Dạ Tích Dương đang thất thần ngồi đó, hắn vội vàng chạy tới nắm lấy vai của người đang ngồi kia mà hỏi.
"Cô ấy sao rồi? Cô ấy sao rồi?"
Chỉ thấy Dạ Tích Dương lạnh lùng ngước mắt lên nhìn, trong đôi mắt xinh đẹp kia là một mảng sát khí.
"Mày còn hỏi à? Mày có tư cách để hỏi à? Nên cầu trời cho Mạc Nhiên không có chuyện gì đi, nếu không mày cũng không yên đâu!"
Cánh tay đang nắm lấy áo của Dạ Tích Dương buông lỏng, khuôn mặt đờ đẫn, rốt cục thì cô ấy bị làm sao vậy chứ? Đừng dọa hắn sợ! Trái tim của hắn càng lúc càng bất an, càng lúc càng căng thẳng, hắn sợ hãi!
Không khí trước cửa phòng cấp cứu bây giờ thật sư rất kì quái, một người lạnh lùng nhìn cửa phòng cấp cứu như muốn khoét một cái lỗ trên đó, một người lại đờ đẫn ngồi trên sàn nhà, khuôn mặt thâm tím như vừa bị người ta đánh.
Phong Dật Hàn thu hết một màn này vào trong mắt, trên người hắn cũng tỏa ra sát khí nồng đậm như hung thần.
Ngay lúc đo, đèn cấp cứu chợt tắt, cánh cửa cũng được mở ra, bác sĩ mặc áo trắng toát làm trái tim người ta lạnh đi vài phần, khuôn mặt của ông tràn ngập tiếc nuối đi về phía Dạ Tích Dương.
"Cậu là người nhà của bệnh nhân vừa được chuyển vào đúng không?"
Bần thần đứng dậy, "Vâng, cô ấy..."
"Xin lỗi gia đình, chúng tôi đã cố gắng hết sức, cô ấy đã không qua khỏi."
Nói rồi bác sĩ củng lắc đầu quay lưng đi, bỏ lại phía sau là khuôn mặt ngỡ ngàng của ba người con trai. Không qua khỏi? Cô ấy không qua khỏi sao?
Trái tim dường như ngừng một nhịp, đau không chịu được.
Chết tiệt!
P/s: ôi, cuối cùng thì mị cũng viết xong cái seri chương máu chó rồi, từ chương sau sẽ củng cố thế lực và tự tin khoe cá tính nhá, ôi mệt quá. Mọi người ngủ ngon!