Trong căn phòng tối, thiếu niên với dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt loli khuynh quốc khuynh thành thâm tím, khóe miệng rỉ máu tươi miễn cưỡng ngồi trên sàn nhà, trên cao kia là một người đàn ông trung niên dáng người rắn rỏi, khuôn mặt ông ta khuất sau màn đêm.
Trong không khí vẫn còn vương chút mùi vị tanh nồng của hỗn hợp máu tươi và mồ hôi, đủ để thấy người đang miễn cưỡng ngồi trên mặt đất kia chịu trận thế nào.
Người đàn ông trung niên kia không thèm quay đầu lại liếc thiếu niên lấy một lần, giọng nói lành lạnh như ma quỷ đi vào lòng người:
"Nói, là cậu cứu nó đúng không."
Không phải câu hỏi, là một lời khẳng định, dường như ông ta đã đoán trước được kết quả. Thiếu niên ngồi trên mặt đất dường như biết trước kết cục của mình, hắn chỉ đưa tay lau đi vệt máu trên khóe miệng, nụ cười tinh nghịch trên môi vẫn không chút thay đổi.
"Chủ nhân a, sao lại nghi oan cho tôi như thế chứ, tôi nào dám!"
Vẫn cái giọng nửa đùa nửa thật thường ngày, đáng yêu khiến người ta muốn tan chảy, nhưng với điều kiện không phải người đàn ông sắt đá trước mặt hắn. Người đàn ông trung niên nghe thế cũng chỉ cười nhếch mép, không hề báo trước mà tiếp tục tung một cú đá vào người thiếu niên.
Lúc này thiếu niên đã không thể ngồi dậy được nữa, phun một ngụm máu, nằm bẹp trên sàn không ngừng ho khan.
"Ai sai khiến cậu làm điều đó?"
Thiếu niên dường như đã tới cực hạn, thế nhưng vẫn kiên trì giữ cái nụ cười đáng đánh đòn trên môi, "Không liên quan tới tôi."
Người đàn ông trung niên kia dường như biết không thể moi được gì từ thiếu niên nọ, khuôn mặt ông ta có hơi trầm xuống, giọng nói lạnh lùng vang vọng trong không trung.
"Đừng để tôi bắt được thóp của cậu, nếu không thì..."
Dù ông ta không nói ra, thế nhưng ai cũng biết đằng sau từ "thì" đang được kéo dài kia là một điều rất kinh khủng. Thiếu niên cũng chỉ cười nhẹ, lảo đảo đứng lên toan đi về phía cửa phòng.
Giọng nói đều đều lạnh nhạt lại vang lên bên tai, "Giám sát Mạc Nhiên thật kĩ cho ta. Ta có dự cảm không lành về con nhóc đó."
"Dạ." thiếu niên lảo đảo bước ra ngoài.
Cánh cửa phòng vừa khép lại, Hàn Du không thể gắng gượng nổi mà khụy xuống. Hít một hơi thật sâu, hắn tiếp tục đứng dậy cố gắng bước đi.
"Cần giúp không?"
Vẫn cái phong thái ôn nhu như gió xuân đó, ôn nhu tới mức khiến người ta tức tới trào máu. Đây chính là suy nghĩ trong lòng của bạn nhỏ vừa bị đánh nào đó.
"Anh đừng dùng cái giọng điệu ôn nhu như thế nói chuyện với một người đang ghét anh tới tận xương tủy chứ, như thế càng khiến người ta nghĩ anh đang đùa cợt họ đó a."
Đúng là đánh chết cái nết không chừa, bị đánh tới thừa sống thiếu chết mà vẫn mở miệng châm chọc người ta được. Khuôn mặt thâm tím không thể che đậy hết tia châm chọc của thiếu niên dành cho người đối diện.
Người nọ cũng chẳng nói gì, rất tự giác đỡ một tay của Hàn Du, dường như cảm thấy thiếu niên sống còn quá dễ chịu, hắn không chịu thua kém mà châm một câu.
"Trừ điều kiện hôm nay ra, còn hai lần nữa, lo mà trả hết nợ đi."
Thiếu niên nghe thấy thế thì cười khinh bỉ, trong mắt tràn ngập tức tối, "Này, anh cũng quá gian rồi, lần này tôi vì anh mà bị đánh tới thừa sống thiếu chết thế này, không giảm giá cho tôi chút nào sao?"
"Cậu nghĩ sao?"
Trong ngữ điệu tràn ngập tia đùa cợt, người nghe dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết yêu cầu của hắn đã bị bác bỏ không chút thương tiếc. Dường như nghĩ tới điều gì đó, thiếu niên lại giở giọng đùa cợt:
"Tôi luôn thắc mắc tại sao mấy người đàn ông kim cương giống Dạ Tích Dương hay Phong Dật Hàn đột nhiên lại quay ngoắc độ mà yêu thích Mạc Nhiên không buông tay, cuối cùng thì hôm nay tôi cũng hiểu rồi a... quả là thú vị!"
Hình như cảm thấy lời nói còn chưa đủ sức thuyết phục, Hàn Du còn đưa lưỡi liếm cánh môi ướt át đỏ tươi vì máu, hình ảnh quyến rũ như vậy đập vào mắt Mạc Mặc Ly lại rất chói mắt.
"Sẽ thế nào nếu điều kiện thứ của tôi là cậu phải làm "vịt" trong ba tháng nhỉ?"
Một câu nói tưởng như bâng quơ lại khiến bạn nhỏ nào đó giật nẩy cả mình. Đùa à, hắn cũng chỉ chọc anh ta một chút thôi mà, có cần phải làm quá thế không a!
Không khí yên lặng cứ như thế bao trùm cả hai suốt quãng đường còn lại. Đột nhiên Mạc Mặc Ly dừng lại, nụ cười ôn nhu đã trở lại trên khuôn mặt tuấn mĩ, "Tôi đưa cậu tới đây thôi, về cần thận nha."
Nói rồi hắn cũng không chút lưu luyến mà bước đi.
Chờ cho Mạc Mặc Ly quay lưng đi, Hàn Du mới lầm bầm trong miệng, "Cô gái đó gửi lời cảm ơn tới anh."
Không phải hắn chơi xấu đâu, hắn chắc chắn Mạc Mặc Ly có thể nghe thấy, bằng chứng là trong một thoáng nào đó, bóng lưng của người kia thoáng cứng đờ.
................................
Tiếng đồ sứ vỡ nát không ngừng vang lên giữa đêm khuya tĩnh lặng kèm theo đó là tiếng chửi rủa như dạ quỷ khiến người ta sởn cả da gà.
Tại sao tại sao tại sao? Tại sao Mạc Nhiên kia lại lớn mạng như thế chứ? Cô ta có gì tốt để ông trời ưu ái tới như vậy?
Cô ganh tị với cô ta, tại sao cô ta vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, đã là đại tiểu thư cao quý của Mạc gia, tại sao cô ta chẳng làm gì cũng được thừa kế cả khối tài sản khổng lồ, tại sao Dung lại yêu thích một người đáng ghê tởm như cô ta, tại sao ông trời lại ưu ái cứu cô ta hết lần này tới lần khác?
Còn cô thì sao? Sao ông trời không chịu mở mắt với cô cơ chứ?
Ngay từ khi sinh ra, cho dù cái thân phận tiểu thư Mạc gia đã là danh chính ngôn thuận nhưng cô vẫn không được phép ngồi vào mà phải cực khổ lay lất trong cô nhi viện tranh từng miếng cơm từng mảnh chiếu với đám trẻ dơ bẩn hạ đẳng kia.
Lần đầu tiên mà cha nhìn nhận cô chính là cái ngày mà cô gặp Dung. Ông nói chỉ cần cô tiếp cận Dung, chỉ cần cô khiến Dung nghe lời cô thì ông sẽ đón cô về Mạc gia. Và cô đã làm theo!
Khoảng thời gian ở cạnh Dung chính là lúc cô hạnh phúc nhất, nhưng dường như ông trời cũng muốn chống đối cô mà. Một ngày kia con nhỏ Mạc Nhiên kia đã cướp Dung đi, nó thậm chí chẳng cần làm gì cũng có thể khiến Dung rời khỏi tay cô, đạp đổ mọi thứ của cô một cách dễ dàng. Kể từ ngày đó trong lòng cô đã thề rằng, có Mạc Nhiên thì không có cô!
Kể từ đó cô không ngừng cố gắng, đạp lên không biết bao nhiêu đồng bạn để trở nên mạnh hơn, để có một ngày giẫm nát Mạc Nhiên dưới gót giày, để đoạt lại tất cả những gì đáng ra phải thuộc về cô.
Cái khoảnh khắc nhìn thấy một Mạc Nhiên bị người người khinh bỉ thóa mạ, cảm giác của cô thỏa mãn đến cùng cực, trong lòng cô không ngừng khinh thường cô ta, tự nhận thấy cô ta không xứng làm đối thủ của mình.
Thế nhưng hình như cô ta quá mức may mắn. Dựa vào cái gì một người không biết liêm sĩ như cô ta lại được Dung để mắt tới? Cô không cam lòng, cô muốn giết ả!
Nhưng vì cớ gì ả lại được cứu sống chứ? Vì sao lúc cô ngỡ rằng bản thân đã thành công thì mọi chuyện lại đi theo chiều hướng có lợi cho Mạc Nhiên?
Đập nốt cái chậu cuối cùng, thở dốc ngồi xổm xuống nền nhà, khuôn mặt xinh đẹp kia vặn vẹo như ác quỷ.
Cô không cam lòng, không được, sao cô có thể thua một kẻ đầu óc bả đậu như Mạc Nhiên chứ? Trên môi Mạc Linh Nhi nở một nụ cười tự tin tới chói mắt. Cứ chờ mà xem, cô không tin cô ta thoát mãi được, thoát được lần này nhưng còn lần sau, lần sau nữa thì sao? Cô không tin cô ta có thể may mắn như thế.
Chỉ cần cô ta biến mất, không phải tất cả mọi thứ sẽ thuộc về cô hay sao?
Đêm nay, có lẽ không mấy tĩnh lặng như vẻ bề ngoài, những con ác quỷ đang dần lộ diện. Rốt cục thì ai là người thắng cuối cùng đây?
P/s: chương này chỉ là một chương xàm xàm để làm nền cho những âm mưu tiếp theo. Đừng vì sự xàm của chương này và sự ảo tưởng của bà Linh Nhi kia mà ghét bỏ mị a~ còn nữa, mị khẳng định là mị chỉ viết ngôn tình thôi nhá!