Ở ranh giới của vực giới, một thân ảnh đang nằm bất động tại trong hố lớn.
Tới gần thì thấy, một nam nhân đang chật vật ngồi dậy, đầu tiên hắn nhìn xung quanh.
Khi nhìn thấy mình được bao vây bởi những thảm cỏ xanh của thảo nguyên hắn cười lớn: "Cuối cùng cũng thành công, lũ nhân tộc ngu ngốc không ngờ rằng bị yêu tộc ta dẫn trước trên chính sân nhà haha!!"
Hắn sửa sang lại hắc bào trên người mình đi ra hố, việc cần làm bây giờ là thiết lập truyền tống trận.
Truyền tống trận được tạo thành bởi hai mảnh trận khác nhau, một đầu bên kia và một đầu bên đây.
Nhưng đây là truyền tống giữa hai thế giới vì thế phải có một truyền tống trận đặc biệt cho tình huống này.
Hắn lấy ngón tay bên trái chạm nhẹ vào chiếc nhẫn ở tay phải với ý đồ lấy ra truyền tống trận đã chuẩn bị từ trước.
Nhưng khi chạm vào nhẫn thì không có gì xảy ra cả.
Hắn nghi hoặc dơ tay lên kiểm tra nhẫn nhưng chiếc nhẫn không có một hư hại nào.
Lúc này một cơn mệt mỏi truyền đến khiến hắn quỳ một chân xuống cỏ, hắn cảm nhận được tu vi của mình ngày một giảm đi.
Từ Nguyên Anh trung kỳ giảm còn Kim Đan rồi tới Trúc Cơ cuối cùng ngưng lại ở Khai Mạch cảnh.
Gian Tử la lớn: "Không!! tu vi của ta, chuyện gì xảy ra? Tại sao tu vi của ta lại biến mất?!!."
Nhưng không ai trả lời hắn.
Hắn lấy tay che ngực, một lúc sau cảm giác không khỏe đã biến mất nhưng tu vi của hắn giờ đây chỉ còn là Khai Mạch cảnh.
Không có tu vi kim đan trở lên hắn liền không thể sử dụng được giới chỉ và nếu không sử dụng được, truyền tống trận coi như không dùng được.
Yêu tộc đã có một kế hoạch hoàn hảo, nhưng bọn họ lại không biết rằng thiên địa ở thế giới này còn quá non trẻ, không như ba lục địa kia đã tồn tại ức năm để tính.
Lục địa này chỉ mới hình thành được vài vạn năm vì thế thiên đạo nơi này không có khái niệm gì về tu hành hay tu vi.
Nơi đây không có khái niệm gì về Trúc Cơ, Kim Đan hay Nguyên Anh vì thế giới này chưa có bất kì ai tu luyện tới cảnh giới đó cả.
Còn vì sao Gian Tử chỉ bị giảm tu vi tới khai mạch cảnh mà không biến mất luôn? Tất nhiên là vì đã có người tu luyện tới đó khai mạch cảnh rồi, người đó không ai khác là Vô Minh.
Bắc Vực thành.
Đại điện phủ thành chủ.
Bốn người đang ngồi đối diện nhau thảo luận.
Lý lão giã ánh mắt nghiêm trọng nói: "Nếu các ngươi nói là thật thì chuyện này sẽ rất lớn, yêu tộc dắt mũi chúng ta đi trước một bước, nếu chuyện này lan ra thì nhân tộc đặc biệt là bốn người chúng ta sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ."
Lạc Huyền Tiêu thở dài nói: "Chuyện này chúng ta không làm chủ được a, ta sẽ trở về báo cáo chuyện này cho tông chủ quyết định, để xem thái độ của nàng thế nào đã. Còn hai ngươi thì sao?"
Lão giã Lý Nguyên Phương cũng thở dài nói: "Ta sẽ trở về nói chuyện này cho bệ hạ."
Trung niên nhân cũng gật gật đầu tỏa ý mình cũng sẽ trở về báo cáo chuyện này.
Lúc này Lạc Vô Ưu lên tiếng hỏi: "Nếu mọi người đều đi thì ai trấn giữ nơi này?."
Ba người kia quay đầu nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt đều nói "Ngươi chứ còn ai".
Lạc Vô Ưu cũng nhận mệnh thở dài.
Vô Minh đang ngồi phía dưới cây anh đào nhìn về phía nam, hắn tò mò là nơi đó đang xảy ra chuyện gì mà từ lúc xây nhà xong, hắn đã hai lần cảm giác nơi đó xảy ra chuyện gì đó lớn lắm.
Linh tính của hắn mách bảo chuyện đó sẽ rất thú vị.
Nhưng hắn mới nghỉ chân chưa được hai tuần nữa mà, không lẽ lại đi nữa?.
Vô Minh quay đầu nhìn căn nhà siêu chất lượng của mình rồi lại nhìn về phía nam, rơi vào tâm lí phân tranh.
■□
■■
Ps: Không biết mấy đạo hữu có hiểu mình miêu tả khúc giảm tu vi của Gian Tử không nhỉ?.
Mình sẽ đưa ra một ví dụ để hiểu đơn giản hơn: " Ví dụ thế giới đó chỉ vừa biết đến số và , tự nhiên có một người lạ mặt xuất hiện ở thế giới đó và người đó mang theo , thiên đạo không biết tính chất của là gì, tại sao nó ở đó, nó được tạo ra như thế nào, vì thế thiên đạo giảm số về như một hành động có hệ thống."
...
Cầu like