CHƯƠNG
Cậu bé cũng không biết nên giải thích như thế nào cho muội muội hiểu sự khác biệt giữa bằng hữu của cha và cha.
Cuối cùng, Bình Bình đành phải thỏa hiệp, cùng Yên Yên đi vào trong phòng.
Lần này Đại Lang và Nhị Lang lại vác đến hai giỏ quả thông lớn, Lưu Ly nhìn đống quả thông lớn trong sân, nghĩ rằng lúc này vừa hay cũng không làm gì bèn gọi Đại Lang và Nhị Lang đem cân hết tất cả quả thông.
Tổng cộng là năm trăm cân quả thông, một cân sáu văn tiền, tổng cộng là ba lượng bạc, Lưu Ly lấy tiền thanh toán.
Làm xong những việc này trời cũng đã chập tối, Trương Hạnh Huệ đã may xong hai bộ quần áo của Bình Bình và Yên Yên.
“Lưu Ly tỷ, ta có thể lấy vải bố về làm được không?” Trương Hạnh Huệ hỏi ý kiến của Lưu Ly.
Biết rằng những bộ quần áo thêu hoa kia đều phải đem đi bán, Trương Hạnh Huệ rất muốn làm nhanh một chút, vì vậy muốn dùng thời gian buổi tối để đẩy nhanh tốc độ.
Lưu Ly đương nhiên không từ chối, bèn gật đầu.
Thế là, Trương Hạnh Huệ bèn mang theo đồ trở về trước, Trương Nhị Lang và Đại Lang còn phải lên núi gánh nấm và đón Trương Trần Thị về nhà.
Chỉ là không ai biết rằng, chiều hôm nay, tin tức nấm tán trắng và quả thông có thể bán lấy tiền đã bắt đầu lan truyền trong thôn.
Lúc đầu vẫn còn một số người không tin, cho đến khi có người cố ý đến đợi ở gần Trương gia vào chập tối, nhìn thấy Trương Đại Lang và Nhị Lang cùng với Trương Trần Thị đều đeo những chiếc gùi lớn sau lưng, quả thực nhìn thấy trong chiếc gùi xa xa dường như đều dựng nấm tán trắng, chuyện này mới thực sự có người tin.
Ngay lập tức, mọi nhà mọi hộ đều bắt đầu thảo luận về chuyện này, mà phản ứng của Lưu Gia đương nhiên là lớn nhất trong số đó.
“Tên nha đầu chết tiệt Lưu Ly kia, đến nhà làm loạn là một, có công việc kiếm tiền rồi lại không nghĩ đến người nhà mình, mà đi làm lợi cho người ngoài trước, thật đúng là bạch nhãn lang vong ân bội nghĩa mà.” Tiêu Bích Huệ của nhị phòng chửi lấy chửi để.
Trước đây bà ta bị cháy tóc, xấu mặt trước đám đông, sau này lại bị mẹ chồng và nam nhân nhà mình trách mắng, trong lòng đã sớm sinh oán hận với Lưu Ly, lúc này có thể bộc phát hết tất cả sự căm hận ra ngoài rồi.
Lời nói của Tiêu Bích Huệ giống như một ngòi nổ khiến khuôn mặt vốn có vẻ khó coi kia của Lưu Trần Thị càng u ám thêm mấy phần.
Vẻ mặt của Lưu Đại Phú của đại phòng cũng nặng nề, rõ ràng tất cả bọn họ đều cảm thấy Lưu Ly là bạch nhãn lang vong ân bội nghĩa giống như Tiêu Bích Huệ nói.
Lúc này, Phạm Phương Huệ rất đau lòng, khắp núi kia đều là nấm tán trắng và quả thông, nếu những thứ này có thể bán được tiền, cho dù một cân một văn tiền, cũng đáng giá không ít tiền rồi.
Nếu mà có tiền, đừng nói đến việc Hòa Vĩ nhà bà ta có thể có thêm chút tiền tiêu vặt, có chút thể diện trước mặt bạn đồng môn, mà đến nhà của bọn họ đây cũng có thể xây thêm mấy gian nhà ngói.
Đừng thấy nhà bọn họ là ngôi nhà lớn nhất trong thôn, nhiều người ở như vậy cũng chen chúc chật chội lắm.
Tuy nhiên, những chuyện kiếm tiền này lại bị bạch nhãn lang Lưu Ly cương quyết làm lợi cho người Trương gia, điều này khiến trong lòng Phạm Phương Huệ vừa tức giận vừa đau lòng, giống như tiền của nhà mình bị người ta lấy mất.