CHƯƠNG
Cũng giống như Lưu Gia, đêm hôm nay những nhà khác trong thôn cũng đều đang bàn bạc rằng sẽ lên núi vào ngày mai lúc trời vừa sáng, tranh thủ có thể lượm chút đồ đưa ra thị trấn bán lấy tiền.
Những việc này Lưu Ly đều không biết, đêm đầu tiên có chăn bông, Lưu Ly hiếm có được một giấc ngủ ngon.
Có điều Cố Tại Ngôn lại không may mắn như vậy.
Lúc trước đầu óc mê man còn không cảm nhận được, hiện tại tinh thần đã tốt, năm giác quan cũng được mở ra, Cố Tại Ngôn đắp chiếc chăn cứng không biết đã dùng bao nhiêu năm trên giường kia, không làm sao có thể ngủ được.
Cố Tại Ngôn không ngủ được, không có việc gì làm chỉ đành nhìn ba mẹ con đang ngủ say giấc trên nền nhà, điều này cũng trực tiếp dẫn đến việc Lưu Ly gặp ác mộng cả đêm.
Cả đêm, Lưu Ly đều mơ thấy mình bị kẻ theo đuôi theo dõi, vì vậy khi tiếng gà gáy đầu tiên vang lên, Lưu Ly cảm thấy như mình chưa ngủ.
Có điều chính là như vậy, Lưu Ly vẫn bò ra khỏi chăn.
Hôm nay, cô dự định sẽ đến thị trấn sớm một chút, sau đó quay về sớm tranh thủ lấy hạt thông từ đống quả thông trong sân.
Mà trong nhà có một người bệnh và hai đứa trẻ, trước khi đến thị trấn, Lưu Ly còn phải chuẩn bị xong bữa sáng.
Sau một hồi bận bịu loẹt xoẹt sột soạt, Lưu Ly bèn đi vào bếp.
Xào xong hai món thường ngày, lại nấu một nồi cháo.
Sau khi làm xong những việc này, đúng lúc bên ngoài truyền đến âm thanh xe bò, là Trương Nhị Lang đến.
Sau khi Lưu Ly giữ Trương Nhị Lang lại cùng ăn bữa sáng, hai người bèn chở theo một xe đầy nấm lên đường, mà lúc này, trời cũng vừa hửng sáng.
Xe bò của hai người vừa biến mất ở lối vào thôn, mọi người lần lượt đeo gùi đi ra khỏi nhà, tất cả đều đi hướng lên núi.
Lúc trời vừa sáng, khi người Lưu Gia đi lên núi, bọn họ phát hiện ra trên núi có không ít người trong thôn tụ tập ở đây, điều này khiến sắc mặt người Lưu Gia không tốt lắm, ai nấy đều trách tứ phòng không đánh thức mọi người dậy sớm.
Sau khi người của tứ phòng lại bị nói kháy một trận, tất cả mọi người của Lưu Gia đều tập trung tinh thần vào việc hái nấm tán trắng và nhặt hạt thông.
Khi mặt trời lên hẳn, hầu như toàn bộ người dân trong thôn đều tập trung trong rừng thông ở cửa núi kia, may mà rừng thông này đủ lớn, không có ai đi lên phía núi sâu kia.
Mà Trương Trần Thị và Trương Đại Lang ra ngoài tương đối muộn, vốn cũng muốn lên núi nhưng nhìn thấy trên núi nhiều người như vậy bèn biết rằng sự việc đã bị người trong thôn biết được rồi, sợ rằng tự nhiên chen ngang, vì thế hai người Trương Trần Thị và Trương Đại Lang chuyển hướng, đi đến ngôi nhà cỏ tranh kia của Lưu Ly ở lối vào thôn.
Ở bên kia, Lưu Ly không biết chuyện xảy ra trong thôn, khi mặt trời mọc hoàn toàn, xe bò của Trương Nhị Lang đã đến thị trấn.
Sau khi gửi nấm cho Phúc Mãn Lâu, Lưu Ly bèn bảo Trương Nhị Lang lái xe bò đến tiệm rèn.
Bởi vì trong nhà không có cân, Lưu Ly cũng không thể dùng đồ của Trương gia mãi nên đã đặt mua một chiếc cân đòn lớn ở tiệm rèn.