CHƯƠNG
Trong lòng Cố Tại Ngôn chợt vui mừng, nhưng thần sắc trên mặt vẫn khá nghiêm túc: “Đợi học được võ công, hai đứa có thể tự mình bay.”
Mắt của Bình Bình sáng lên, cậu bé muốn học.
Sau khi học được võ công, cậu bé có thể bảo vệ mẹ.
Yên Yên càng động lòng, cô bé không giống ca ca thích đọc sách, nhưng cô ta hình như rất muốn học võ công.
Nhưng cô bé còn đang giận cha hư hỏng thì phải làm sao?
Yên Yên rất băn khoăn.
Nhìn ra hai đứa trẻ đều hứng thú, Cố Tại Ngôn thầm thở phào, lại thấy hai đứa trẻ đều không chịu mở miệng thì cố tỏ vẻ tiếc nuối nói: “Nếu hai đứa không muốn học thì thôi vậy.”
“Con muốn học!” Yên Yên không chịu được, vội vàng mở miệng.
Nhưng nghĩ tới mình vẫn đang giận, lại quay đầu sang chỗ khác, không nhìn Cố Tại Ngôn nữa.
Cố Tại Ngôn thấy vậy, khóe miệng cong lên, nhưng vẫn nghiêm nghị nói: “Học võ công rất mệt, hai đứa có thể kiên trì được không?”
“Hừ — Con không sợ mệt.” Yên Yên rất không phục.
Bình Bình không lên tiếng, nhưng sự quật cường trong ánh mắt đó cũng chứng tỏ cậu bé cũng không sợ mệt.
Cố Tại Ngôn rất hài lòng, nghiêm túc mở miệng: “Vậy được, bắt đầu từ ngày mai, giờ dần thức dậy đứng tấn.”
Hai đứa trẻ không trả lời, xoay người một trái một phải dắt Lưu Ly vào phòng.
Lưu Ly quay đầu liếc nhìn Cố Tại Ngôn, trong mắt mang theo vài phần do dự.
Cô cũng rất muốn học võ công.
Tuy cô từng học một ít thuật phòng thân, nhưng đó là khinh công nha…
Chỉ có điều, cuối cùng Lưu Ly không có mở miệng.
Bởi vì trong tiểu thuyết không phải nói, học võ công cần tập từ bé, cơ thể này của cô cũng đã rồi, sợ là đã qua độ tuổi luyện công rồi.
Cố Tại Ngôn nhìn thấy sự khát khao trong thần sắc của Lưu Ly, không khỏi hơi sững người.
Nữ nhân này, vậy mà cũng có hứng thú với luyện võ!
Tuy hai đứa trẻ không ai trả lời Cố Tại Ngôn, nhưng sáng sớm hôm sau, vừa tới giờ dần, hai đứa trẻ đã tự giác từ trên giường bò dậy.
Sau khi tự mình mặc xong quần áo, hai đứa trẻ lặng lẽ đứng ở bên giường của Cố Tại Ngôn.
Cố Tại Ngôn cũng không nói nhiều, thức dậy mặc quần áo đi ra bên ngoài.
Chỉ là khi đi tới bên cạnh Lưu Ly, Cố Tại Ngôn mở miệng: “Cô cũng muốn học?”
Cố Tại Ngôn: “… Muốn.”
Cố Tại Ngôn: “Vậy cô cùng học.”
Lưu Ly sững người, kinh ngạc nhìn sang Cố Tại Ngôn: “Độ tuổi này của ta còn có thể học sao?”