CHƯƠNG
Trước đó còn không biết, hiện nay đã nhận ra cô chính là Lưu Ly năm đó thà chết không theo hắn.
Tiêu Chí Sanh trước nay không phải là kẻ ngu, từ sau khi bị Phúc Mãn Lâu đuổi, hắn đang luôn nghe ngóng mình tại sao bị đuổi.
Hiện nay sớm có chút manh mối, nói là hắn đã đắc tội với ai đó.
Mà hắn dạo này còn biết, Phúc Mãn Lâu dạo gần đây kinh doanh đông đúc, chính là vì một người phụ nữ của thôn Đại Vĩ đưa đồ tốt tới.
Hắn vốn là người của thôn Đại Vĩ, cho nên đối với người của thôn Đại Vĩ đều rất quen thuộc.
Hắn cũng đã canh ở Phúc Mãn Lâu, nhìn thấy người đưa hàng là Trương Nhị Lang.
Hiện nay thấy Lưu Ly mặc như vậy, lại liên tưởng tới chuyện xảy ra trước khi mình bị đuổi vào hôm đó thì gộp sự việc với Lưu Ly lại với nhau.
Nghĩ tới đây, Tiêu Chí Sanh bèn nói với vợ của mình: “Yến Oanh, ta bỗng nhiên nhớ ra hôm nay có một ông chủ hẹn ta bàn chuyện, e là không thể ở cạnh nàng được.”
Phan Yến Oanh nghe vậy, lập tức nói: “Phu quân nếu có việc, vậy thì đừng chậm trễ, phu quân mau đi đi.”
Tiêu Chí Sanh cũng không nói gì nhiều, trực tiếp bỏ lại Phan Yến Oanh vội vàng rời đi.
Chỉ là ra khỏi Nhân Thọ Đường, Tiêu Chí Sanh lại không nhìn thấy bóng dáng của Lưu Ly.
Suy nghĩ một lát, Tiêu Chí Sanh bèn đi tới cổng trấn.
Mà Phan Yến Oanh ở Nhân Thọ Đường, sau khi thấy phu quân nhà mình rời đi, bèn đi về phía Tôn lão, vẻ mặt van xin: “Tôn đại phu, cơ thể này của ta thật sự không thể điều dưỡng tốt sao?”
Tôn lão nhìn Phan Yến Oanh, lại lắc đầu, thở dài nói: “Vị phu nhân này, lão phu đối với phụ khoa thật sự không giỏi, xin phu nhân đừng trách.”
Phan Yến Oanh mặt mày thất vọng, sờ cái bụng nhỏ của mình, cả người rõ ràng rất tổn thương.
Thấy Phan Yến Oanh như vậy, Tôn lão có gì đó muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn im miệng.
Có vài chuyện, không phải là chuyện mà một người đại phu như ông ta có thể nhúng tay.
…
Sau khi Lưu Ly rời khỏi Nhân Thọ Đường thì đi thẳng tới tiệm quần áo của phu thê Cẩm Nương.
Đến trước tiệm quần áo, Lưu Ly bèn thấy ở cửa tiệm có đỗ một chiếc xe ngựa, trước chiếc xe ngựa có một phu xe.
Mà trong tiệm quần áo, một ma ma và một nha hoàn đang cùng với cô bé tính trẻ con đang chọn quần áo .
Chỉ là nhìn thần sắc của mấy người này, e là không hài lòng với những bộ quần áo này.
“Ma ma, ở đây còn có tiệm quần áo khác không?” Cô bé nhíu mày, không muốn chọn những quần áo đó.
Mà Ngô Văn Trác nghe thấy lời này, lại thở dài một tiếng, mở miệng: “Cách đây hai con phố, còn có một tiệm quần áo, vị tiểu thư này không bằng tới đó xem thử.”
Cô bé đó nghe thấy còn có tiệm quần áo, lập tức chuẩn bị muốn đi.
Nhìn tình trạng này, Lưu Ly đã lên tiếng: “Ông chủ Ngô, quần áo mà ngươi bảo ta làm giúp, ta mang tới rồi.”
Ngô Văn Trác nhìn thấy Lưu Ly, nghe thấy lời của Lưu Ly, vẻ mặt kinh ngạc.