CHƯƠNG
Tư đại phu đã nói chân không cứu được, một người phụ nữ như Lưu Ly có thể có cách gì?
Tư đại phu cũng rất không công nhận mà nhìn Trương Nhị Lang lúc bệnh nặng tìm bừa thầy thuốc, nối xương là trò đùa sao?
Có điều, con người của Tư đại phu vốn không tồi, cũng không trách Trương Nhị Lang, chỉ cảm thấy Trương Nhị Lang đây là lo qua váng đầu, bèn nói với Trương Trần Thị: “Nhà Đại Tú, bà vẫn là đưa Đại Lang lên trấn cho Tôn đại phu xem đi, tuy cái chân này của Đại Lang cuối cùng sẽ bị què, nhưng nối xương chân lại tốt hơn để gãy như này?”
Tư đại phu biết khám một ít bệnh vặt, nhưng không biết kỹ thuật nối xương.
Hoặc nói, Tư đại phu làm y thôn, không dám tùy tiện nối xương cho người khác.
“Chân của huynh ấy sẽ không bị què.” Lưu Ly mở miệng.
Mọi người đều nhìn sang Lưu Ly, bao gồm cả Tư đại phu.
Tư đại phu nhíu mày, nhưng vẫn nói: “Cho dù cô có quan hệ tốt với bọn họ, nhưng cái chân này gãy rồi, sao có đạo lý không bị què chứ?”
Tư đại phu cho rằng Lưu Ly chỉ là không chấp nhận sự thật.
“Chân của huynh ấy sẽ không bị què, ta có thể nối được.” Lưu Ly lần nữa mở miệng.
Tư đại phu lần này lại có chút tức giận.
Lưu Ly này ông ta bình thường thấy khá đáng thương, hiện nay cuộc sống trở nên tốt hơn, sao tính cách lại trở thành bộ dạng như này?
Không chỉ phản bác linh tinh lời của ông ta, còn ngông cuồng nói mình có thể nối được xương gãy?
Trên đời này, e là trừ thần y Quốc Việt thì không có ai có thể khiến chân gãy khôi phục lại được, một thôn phụ sao có thể chứ?
Tuy Tư đại phu tức giận, nhưng còn chưa đợi ông ta nói ra suy nghĩ trong lòng, Lưu Ly nhìn sang Trương Trần Thị: “Thím, nếu thím tin cháu, chân của Đại Lang ca hãy giao cho cháu chữa đi?”
Trương Trần Thị nghe vậy thì nhìn sang Lưu Ly, chỉ là trong mắt vẫn rất bi thương.
Tuy bà ta thương xót Lưu Ly, nhưng suy cho cùng cũng sẽ không tin Lưu Ly lung tung, dù sao Lưu Ly là bà ta nhìn cô lớn lên, bà ta trước giờ không biết cô biết y thuật.
“Ly, bỏ đi, đây là cái số của Đại Lang, thím bây giờ bảo người đưa nó lên trấn để Tôn đại phu giúp nối xương.” Trương Trần Thị mặt mày chết lặng.
Nữ nhân có mạnh mẽ hơn nữa, khi con của mình xảy ra chuyện, cũng sẽ trở nên vô cùng yêu đuối.
“Mẹ, mẹ để Ly tỷ thử đi, y thuật của Ly tỷ rất giỏi.” Trương Nhị Lang khẩn trương.
Y thuật của Ly tỷ giỏi như vậy, nếu tỷ ấy nói có thể chữa được, nói chân của đại ca sẽ không bị què, vậy thì nhất định chữa được, nhất định sẽ không để chân của đại ca bị què.
“Nhị Lang, con không được phép nói linh tinh.” Trương Trần Thị đau lòng, quở trách Trương Nhị Lang, chỉ cảm thấy Trương Nhị Lang đây là nói linh tinh.
Tuy nhiên, Trương Nhị Lang lại rất khẩn trương, mở miệng nói: “Mẹ, y thuật của Ly tỷ thật sự rất giỏi, lần trước bọn con ở trên trấn, gặp một đứa trẻ chết rồi, Ly tỷ đã cứu sống đứa trẻ đó, ngay cả Cung đại nương trúng gió ở thôn Trần gia bên cạnh, cũng đều do Ly tỷ chữa khỏi.”