CHƯƠNG
Còn về Âu Dương Diệp người đã khiến Trương Đỗ Quyền xấu hổ giận dữ bỏ chạy ra ngoài, lúc này cũng không cảm thấy áy náy chút nào cả.
Một người không có lòng tự tôn hơn nữa mỗi lần thấy hắn giống như chó thấy khúc xương vậy… a xí, hắn khôi ngô tuấn tú như thế, không phải là chó….
Tóm lại, bị một thôn cô dính lấy còn là bộ dạng muốn e ấp thẹn thùng, cảm thấy thực sự muốn ói.
Hơn nữa, thôn cô vừa nãy lại dám sáp lại gần hắn trước mặt mọi người, còn để lộ ra bộ mặt e ấp thẹn thùng như vậy, rõ ràng là muốn tính kế hắn, để mọi người nghĩ rằng giữa họ có gì đó.
Mánh khóe cỏn con như vậy, hắn còn thấy chưa đã nữa.
Còn hắn, sao có thể bị tính kế mà không phản kích chứ? Đây không phải là phong cách của hắn.
Tóm lại, Trương Đỗ Quyên đối với Âu Dương Diệp mà nói, chỉ là một cái rắm, thả rồi thì hết.
Còn bây giờ, thứ thu hút Âu Dương Diệp chỉ có mùi thơm đặc biệt từ trong nhà bếp bay ra khiến người khác đói bụng.
“Âu Dương thúc thúc, mẹ con sắp nấu xong rồi, chúng ta tìm một cái bàn ngồi xuống trước đi?” Yên Yên ôm lấy cổ Âu Dương Diệp, nói một cách vô cùng thân thiết.
Âu Dương Diệp nghe thấy vậy, đương nhiên thấy có lý, hơn nữa có chút không đợi được nữa.
Cũng đã ngồi vào bàn rồi, còn phải đợi lâu lắm mới được ăn sao?
Đương nhiên không thể nào!
Âu Dương Diệp nghĩ vậy, nhưng rất nhanh đã phải tự vả.
Bởi vì, hắn nghe theo lời của Yên Yên, nhanh chóng đến trước một cái bàn.
Một cái… bàn đen kịt, không biết đã dính hết bao nhiêu năm khói dầu, hơn nữa còn có hai thôn dân ăn mặc dơ dáy ngồi ở trước bàn.
Cho dù là Âu Dương Diệp không sợ dơ, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, cũng không có ý nghĩ muốn ngồi xuống nữa.
“À…Yên Yên, hay là đổi sang bàn khác?”
Thông thường người trong thôn đãi tiệc, sẽ đi đến nhà người khác mượn bàn, đợi sau khi bữa tiệc kết thúc thì trả lại.
Cái bàn trước mắt Yên Yên và Âu Dương Diệp bây giờ cũng không biết là của nhà nào, có lớp khói dầu dơ bẩn dày đặc như vậy.
Người trong thôn cũng thấy quen loại bàn này, cho nên không cảm thấy gì, nhưng Âu Dương Diệp không chịu nổi, cho nên bàn bạc với Yên Yên đổi qua bàn khác.
Cho dù, đổi qua một cái bàn sạch hơn cũng được.
Ừm, đương nhiên, người cùng bàn tốt nhất cũng nên sạch sẽ tươm tất hơn.
Hắn chưa giờ chê người nghèo, nhưng không thể chấp nhận người dơ.
Nhưng Yên Yên lại vô cùng nghiêm túc lắc đầu: “Không được đâu, chỉ có bàn này là còn trống.”
Âu Dương Diệp nghe vậy nhìn xung quanh, quả nhiên, những bàn khác đều đầy ắp người.
Vậy… phải ngồi ở đây?
Trong lúc Âu Dương Diệp đang giằng co trong lòng, Bình Bình ở cửa dẫn thêm vài người vào nữa.
Trong những người này, có Tôn Đại Phu, có phu phụ Ngô Văn Trác, còn có một người đàn ông trung niên.