CHƯƠNG
Bình Bình nhìn qua một lượt, bèn dẫn đám người đi đến chỗ Yên Yên và Âu Dương Diệp.
Giống như Âu Dương Diệp, lúc nhìn thấy cái bàn, ai nấy mặt cũng biến sắc.
Dù sao cái bàn này, cũng đúng là quá dơ rồi.
Sự do dự trên mặt của các quý nhân, đã lọt vào tầm mắt của Trương Cao Ân ở nơi không xa, bèn đứng dậy đi tới.
“Các quý nhân hay là ngồi bàn của tôi?”
Trưởng thôn vừa nói, vừa nhìn cái bàn trước mặt một cái.
Nhà trưởng thôn vô cùng cần mẫn, cho nên bàn ghế trong nhà đều rất sạch sẽ, nhìn thấy cái bàn dơ dáy như vậy, Trương Cao Ân cũng chau mày, thấy lo lắng trong lòng.
Bình Bình Yên Yên sao có thể dẫn những vị này đến một cái bàn như vậy?
Tuy rằng ông ta không biết hết những người này, nhưng cũng biết có vài người là ông chủ giàu có trong trấn.
Những người này đều là nể mặt tiểu Ly mới đến dự bữa tiệc dọn đến nhà mới, nếu như vì chuyện bàn ghế mà đắc tội họ, không biết có ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của tiểu Ly hay không.
Trong lòng Trương Cao Ân lúc này, thực sự là nghĩ cho Lưu Ly, cho nên mới vội vàng đổi bàn cho họ.
Cũng bởi vì tiểu Ly quá bận không có thời gian xử lý chuyện này, còn cái tên Cố Tại Ngôn đó, đang lúc bận rộn như vậy cũng không biết đi đâu rồi.
Trong lòng Trương Cao Ân lúc này cảm thấy khó chịu với Cố Tại Ngôn không biết đi đâu rồi.
“Trưởng thôn thái gia gia ơi, không sao đâu, ở đây còn chỗ trống, đủ chỗ cho họ ngồi mà.” Yên Yên lúc này lên tiếng.
Trương Cao Ân muốn nói không phải là vấn đề đủ chỗ hay không đủ chỗ, mà là vấn đề không thể đón tiếp sơ suất được.
Nhưng nhìn khuôn mặt ngây thơ của Yên Yên, Trương Cao Ân cũng không biết nên nói gì vào lúc này.
Còn Bình Bình ở một bên cũng lên tiếng: “Trưởng thôn thái gia gia ơi, thực ra mẹ có chuẩn bị bàn cho các thúc thúc và gia gia.”
Nói xong, Bình Bình chỉ vào gian nhà chính: “Mẹ biết họ đến nên đã chuẩn bị bàn tiệc ở đó cho họ.”
Trương Cao Ân nghe thấy vậy, sắc mặt tối sầm lại.
Vừa nãy xảy ra chuyện gì ông ta biết rõ, nhưng ông ta cảm thấy không có khả năng, nhưng rốt cuộc cũng không có tư cách ngăn cản, đành trơ mắt nhìn đám người nhà tổ chiếm bàn tiệc chính.
Bây giờ bàn tiệc chính đã bị đám người nhà tổ chiếm hết rồi, còn những quý nhân họ không thể đắc tội thì lại không có chỗ ngồi, đúng là….
Người trong thôn nghe thấy lời nói của Bình Bình, lập tức bàn luận xôn xao, cảm thấy đám người nhà tổ vô liêm sỉ, cười nhạo họ.
Còn đám người Tôn lão đứng ở đó nghe thôn dân trò chuyện, không nói gì, nhưng cũng vào lúc này họ mới biết hoàn cảnh thực sự của Lưu Ly.
Vốn dĩ sân trước không xa gian nhà chính, động tĩnh bên này đám người nhà tổ đương nhiên nghe thấy.
Người của Tứ phòng nhà họ Lưu da mặt mỏng nhất, đứng lên trước.
Còn những người khác tuy rằng sắc mặt khó coi, nhưng cũng không chịu đứng dậy.
Nếu như họ lúc này đứng dậy nhường chỗ, vậy mặt mũi của họ ở đâu?
Vừa nãy lúc họ đi vào đắc ý như thế nào, bây giờ đi ra thì vô cùng mất mặt.
Tóm lại, đám người nhà tổ thống nhất với nhau, cho dù thế nào cũng không nhường.