CHƯƠNG
“Dẫn tôi tới đó.” Lưu Ly thật ra không muốn có dính dáng quan hệ với nhà tổ.
Người của nhà tổ giống như con đỉa, nếu là dính vào thứ có máu, không phải sẽ hút cật lực?
Cho nên cho dù biết tình trạng của Lưu Tiểu Cúc có thể rất nguy hiểm, cô cũng không có lập tức nói muốn đi.
Chỉ là nhìn thấy Vương thị khóc thê thảm như vậy, cô đã lay động.
Ở trong ký ức của cô, Vương thị là một kẻ nhát gan, một kẻ nhát gan con mình chịu ấm ức cũng sẽ không giúp nửa câu, nhưng Vương thị của bây giờ lại rất giống một người mẹ.
Ít nhất, bà ta làm việc mà một người mẹ nên làm.
Cố Tại Ngôn nghe thấy Lưu Ly muốn lo chuyện bao đồng thì nhíu mày, nhưng không ngăn cản.
Bởi vì hắn biết, hắn không ngăn được.
Mà Vương thị vừa nghe thấy Lưu Ly đồng ý, lập tức thở phào, đứng dậy muốn chạy ra ngoài.
Nhưng mới vừa đứng dậy, chân của Vương thị mềm nhũn, mắt thấy sắp ngã xuống đất.
Lưu Ly vô thức đỡ người, tay chạm vào mạch của Vương thị.
Một lát sau, Lưu Ly bèn nhíu mày.
Đường huyết thấp, dinh dưỡng không đủ, còn có một vài triệu chứng tích tụ thành bệnh.
Xem ra Vương thị này sống ở Lưu gia cũng rất thê thảm.
Trong lòng Lưu Ly nghĩ như vậy, nhưng cái gì cũng không nói, lặng lẽ thu hồi tay của mình lại.
Không phải cô khoanh tay đứng xem, mà có một số người có một số việc cô không quản được.
Một người nếu bản thân không đứng lên được, bất cứ sự giúp đỡ nào của người khác cũng không có tác dụng, tứ phòng bị chèn ép, không phải vì Lưu Đại Thọ và Vương thị không biết phản ứng mới thành ra như vậy hay sao?
Vương thị lúc này cũng đã hồi lại, áy náy liếc nhìn Lưu Ly, tiếp tục đi về phía cửa.
Lưu Ly vốn tưởng mình phải đến Lưu gia khám bệnh cho Lưu Tiểu Cúc, nhưng khi đến căn nhà tranh ở cổng làng thì nhìn thấy Lưu Sự Vĩ tuổi và Lưu Phúc Vĩ tuổi đang quỳ ở trên đất trông chừng Lưu Tiểu Cúc bất tỉnh nhân sự.
Đừng thấy Lưu Sự Vĩ đã tuổi, nhưng dinh dưỡng không đủ giống như một đứa trẻ - tuổi, càng không nhắc tới Lưu Phúc Vĩ tuổi, không thể so với Lưu Vượng Vĩ tuổi, nhìn cân nặng của Lưu Sự Vĩ chắc gấp ba lần Lưu Phúc Vĩ.
Lão Lưu gia thiên vị, thật sự quá thiên vị rồi.
Lưu Ly vừa quan sát vừa nghĩ, động tác dưới chân lại không có chậm lại.
Chỉ là khi Lưu Ly nhìn thấy Lưu Tiểu Cúc nằm ở trên đất, dù là Lưu Ly có chuẩn bị tâm lý vẫn phải nhíu mày.
Tuy sắc trời tối mờ, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt tái nhợt quá mức của Lưu Tiểu Cúc.
Trên mặt trên đầu trên quần áo của Lưu Tiểu Cúc lúc này, bao gồm cả trên người hai huynh đệ Lưu Sự Vĩ và Lưu Phúc Vĩ, tất cả đều dính máu.
Nhìn tình trạng vết thương ở trán, vết thương của Lưu Tiểu Cúc vậy mà còn chưa cầm máu, cũng không biết vết thương đó đã bị bao lâu rồi.
Lưu Ly nhanh chóng đi bắt mạch cho Lưu Tiểu Cúc, sắc mặt càng lúc càng khó coi.