CHƯƠNG
Không sao, đợi mua được đất, cô cũng có thể đưa bọn nhỏ chuyển nhà.
Nghĩ vậy, Lưu Ly đi thẳng vào nhà bếp.
Sau khi đi vào nhà bếp, Lưu Ly lấy dược liệu mua ở Nhân Thọ Đường ra.
Cô mua khá nhiều thuốc, nhưng không phải tất cả đều là mua cho Cố Tại Ngôn, một phần cô muốn dùng để chữa vết sẹo trên mặt, một phần dùng để bổ sung vào kho dược liệu của cô.
Dù sao cô cũng là thầy thuốc, bên cạnh sao có thể không chuẩn bị một ít thuốc được chứ?
Chỉ là không phải tất cả các loại thuốc trên núi đều có, nên cô phải mua một ít về trước.
Nên đã nói với Tôn lão, mua về nghiên cứu phương thuốc cũng không phải là nói linh tinh.
Từ trong những dược liệu này, Lưu Ly chọn ra một ít mà Cố Tại Ngôn cần dùng, sau đó trong không gian rút ra mấy gốc dược liệu khác.
Cam thảo, sài hồ, liên kiều, thạch cao…bởi vì đã tiếp xúc với dược liệu từ rất lâu, nên Lưu Ly có thể dùng tay ước lượng một cách chính xác trọng lượng, vì vậy lúc cô bốc thuốc vô cùng lưu loát.
Sau khi bốc xong, Lưu Ly bắt đầu sắc thuốc.
Trên thực tế, muốn hiệu quả điều trị tốt hơn, hiệu quả thuốc phát huy ở mức tốt nhất, sắc thuốc không là một lựa chọn rất tốt.
Chỉ là bây giờ cô muốn làm ra thuốc, đừng nói đến việc thiếu công cụ, cho dù có công cụ, phải làm sạch tạp chất một loạt cũng quá lãng phí thời gian.
Cộng thêm bây giờ Lưu Ly không muốn để lộ ra quá nhiều, nên cuối cùng vẫn lựa chọn sắc thuốc.
Mà lúc này, Cố Tại Ngôn bất động nằm trên giường, lông mày hơi cau lại, trong đôi mắt sâu mang theo một chút suy tư.
Ngôi nhà tranh rách nát này không được cách âm, nên cuộc nói chuyện của Lưu Ly và Trương Hạnh Huệ lúc nãy đã rơi vào trong tai Cố Tại Ngôn.
Nữ nhân kia thật sự là một nữ nhân quê mùa bình thường?
Một nữ nhân ở nông thôn, có thể biết câu ‘con người có sở trường cũng có sở đoảng’? Còn có thể nói ra một câu có đạo lý như ‘mỗi người đều có giá trị của mình, mà giá trị của mỗi người không giống nhau’ sao?
Không chỉ có như vậy, nữ nhân Lưu Ly kia thật sự đã phá bỏ suy nghĩ của hắn về phụ nữ ở nông thôn.
Kiêu ngạo, liều lĩnh, tự tin lại kiên trì, mặc dù khuôn mặt tầm thường, nhưng khí chất trên người, ngay cả những tiểu như trên Kinh cũng không thể so sánh được.
Nữ nhân nay, hắn tuyệt đối không tin chỉ là một nữ nhân ở nông thôn bình thường.
Nhưng, chỉ cần cô không có suy nghĩ lệch lạc nào, hắn sẽ không đi tìm hiểu việc riêng của cô.
Dù sao bèo nước gặp nhau, cô cũng đã cứu hắn một mạng.
Nghĩ vậy, Cố Tại Ngôn nhắm mắt lại, chợp mắt một lúc, nhưng trong lòng lại bắt đầu sắp xếp lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Có lẽ suy nghĩ nhập tâm, Cố Tại Ngôn không nghe thấy âm thanh Lưu Ly đi vào.
Lúc này, Lưu Ly bưng thuốc đã sắc xong đi vào, nhìn người đàn ông ở trên giường giống như đang ngủ, nhưng lại không đi ra ngoài.
Thuốc phải uống lúc còn nóng mới có hiệu quả tốt nhất.