CHƯƠNG
Nhưng thấy mặt Cố Tại Ngôn vì đắng mà trở nên cứng đờ, Lưu Ly ma xui quỷ khiến từ trong ngực lấy ra một viên kẹo, nhét vào miệng Cố Tại Ngôn.
Nhất thời, hai người đều sững sờ.
Khi Lưu Ly nhét kẹo vào trong miệng của Cố Tại Ngôn một cách ma xui quỷ khiến, Cố Tại Ngôn vô thức mở miệng theo bản năng.
Kẹo được nhét vào trong miệng của Cố Tại Ngôn, thế nhưng ngón tay của Lưu Ly cũng bị Cố Tại Ngôn cắn lấy, ngón tay mát lạnh và bờ môi ấm nóng chạm vào nhau.
Trong nhất thời, hai người đều ngẩn người.
Lưu Ly chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình nóng ran, có loại cảm giác như điện giật.
Mà Cố Tại Ngôn lại cảm thấy môi mình tê rần, một loại cảm giác kỳ quái xẹt thẳng lên trán.
Đầu óc của Lưu Ly nhất thời trống rỗng, đợi sau khi não bộ hoạt động lại, Lưu Ly cảm thấy vừa rồi mình thực sự bị quỷ ám, tay làm những việc không nên làm rồi.
Đang yên đang lành, đút kẹo gì cho một người đàn ông chứ?
Tự nhiên lại khiến bầu không khí trở nên mập mờ một cách khó hiểu như vậy, khắc phục thế nào?
Cần gấp câu trả lời, rất gấp!
Sững người một giây, Lưu Ly nhanh chóng rút ngón tay về, sau đó đứng dậy với vẻ mặt không cảm xúc, có chút giấu đầu hở đuôi, nói: “Ta thấy ngươi sợ đắng nên mới cho ngươi kẹo để ăn…”
Vừa nói đến đây, Lưu Ly suýt chút nữa cắn phải lưỡi, hận không thể tát cho mình một cái.
Đang yên đang lành lại nhắc đến kẹo gì chứ?
Mới có một lúc mà đã quên rằng sự mập mờ tai họa này là do kẹo gây ra rồi sao?
Đầu óc kiểu gì vậy?
Lưu Ly cảm thấy rằng cách lấp lim tốt nhất bây giờ chính là giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Vì vậy, cho dù trong lòng Lưu Ly cảm thấy vô cùng ngượng ngùng nhưng vẫn buộc phải giữ bình tĩnh, không nói thêm lời nào nữa, trực tiếp bưng bát thuốc đã hết kia lên, bộ dạng giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, thân hình đứng thẳng, đi ra ngoài với vẻ mặt đoan chính.
Không ngờ rằng, toàn bộ chuỗi hành động này còn có sự biến đổi biểu cảm cộng với sự chột dạ giấu đầu hở đuôi kia của cô đã rơi vào tầm mắt của Cố Tại Ngôn, khiến trong ánh mắt Cố Tại Ngôn nhìn cô mang theo chút ánh sáng không thể giải thích được.
Rất lâu sau, Cố Tại Ngôn mới rời mắt khỏi cửa, ngón tay chạm nhẹ lên môi mình, tuy rằng trên mặt vẫn không chút biểu cảm, nhưng bên tai lại có chút màu sắc nhàn nhạt.
Ngoại trừ bản thân Cố Tại Ngôn, không ai biết rằng viên kẹo vốn dĩ phải ngọt kia thực ra lại không hề có chút vị ngọt trong miệng hắn.
Chỉ là vào lúc này, Cố Tại Ngôn cũng không để ý đến vị đắng chát trong miệng kia nữa.
Sau khi Lưu Ly rời khỏi phòng, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này khuôn mặt cũng có chút nóng lên.
Nhìn thấy Lưu Ly ra khỏi phòng, Bình Bình và Yên Yên chạy về phía Lưu Ly.
“Mẹ, Cố thúc thúc uống thuốc chưa?” Yên Yên hỏi, rõ ràng cô bé vô cùng quan tâm đến Cố Tại Ngôn phía trong.
So với Yên Yên, Bình Bình ở bên cạnh tỏ ra trầm lặng hơn nhiều, đối với người đàn ông phía trong, Bình Bình cũng không biểu hiện ra dáng vẻ quan tâm lắm.