“Tiên sinh, trai tráng trẻ khỏe đều rất đắt hàng, 80 lượng thực sự không hề đắt”.
Chưởng quầy nói: “Những người từng làm binh như vậy mà vẫn có thể an toàn sống sót trở về thì đều là cao thủ, dùng để bảo vệ viện tử vô cùng thích hợp, các ông lớn đều rất thích, bình thường dưới 100 lượng ta tuyệt đối không bán đâu!”
“Tiên sinh, chuyện này ta có thể làm chứng, là cựu binh thì thực sự không có chuyện thấp hơn 100 đâu”.
Nha lang nói theo.
. Tìm 𝙩𝗿u𝙮ệ𝘯 ha𝙮 𝙩ại ﹟ 𝙩𝗿um𝙩𝗿u𝙮e 𝘯﹒𝒗𝘯 ﹟
Kim Phi không đáp, quay đầu nhìn về phía Đường Đông Đông.
Dù sao cũng là lần đầu tiên mua gia nô, không có chút kinh nghiệm nào, dắt theo Đường Đông Đông là để đỡ bị nói thách.
Đường Đông Đông khẽ gật đầu, biểu thị mọi chuyện đúng là như vậy.
“Tiên sinh, ngài… ngài có thể cho ta vay… 300 lượng bạc không?”
Đại Lưu đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta biết khoản tiền này rất lớn, có thể cả đời này ta cũng không trả nổi. Nhưng… nhưng bắt đầu từ hôm nay, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho tiên sinh… Chỉ cần một câu nói của tiên sinh, núi đao biển lửa ta cũng tuyệt đối không cau mày…”
“Khốn kiếp, đến lượt tiểu tử ngươi thay lão tử ra mặt rồi sao?”
Kim Bằng không đợi Kim Phi trả lời, đá mạnh vào người Đại Lưu một cái: “Lão tử đã bị coi là nô tịch rồi, tiểu tử ngươi còn định làm gì?”
“Đại Lưu, thấy ngươi bình thường khá thông minh, sao bây giờ lại hồ đồ như vậy?”
Đường Đông Đông nói: “Phi ca mua bọn họ thì bọn họ có thể đi làm công, ngươi mua bọn họ về định làm gì? Hơn nữa ngươi còn không rõ Phi ca là người như thế nào sao?”
“Bọn họ đi theo Phi ca, lẽ nào Phi ca sẽ bạc đãi bọn họ sao?”
“Hầy…”
Đại Lưu như bị đập một gậy, lập tức đơ người.
Đúng vậy, với tính cách của Kim Phi, nhất định sẽ không bạc đãi Kim Bằng, hắn còn sợ gì chứ?
“Hì hì, xin lỗi tiên sinh, vừa rồi nhìn thấy Kim Bằng đại ca, nhất thời xúc động nên mới hồ đồ”.
Đại Lưu bò lồm cồm dậy, gãi đầu cười.
“Không giành nữa?”
Kim Phi liếc nhìn Đại Lưu một cái, lấy ra ba tờ ngân phiếu giao cho chưởng quầy.
“Tiên sinh xin đợi chút, ta đi lấy thân khế nha bài”.
Chưởng quầy nhận lấy ngân phiếu rồi chạy đi.
Người làm mướn ở lại tìm chìa khóa mở xiềng xích cho đám người Kim Bằng.
“Kim Bằng đại ca, bây giờ chúng ta có mấy chục huynh đệ đi theo tiên sinh, Lương ca, Thiết Ngưu, Trịnh Phương đều ở đây, bọn họ gặp được huynh nhất định sẽ rất vui”.
Thường ngày Đại Lưu nhìn trầm ổn bình tĩnh, lúc này lại vui vẻ như một đứa trẻ, kéo tay Kim Bằng nói cười không ngừng.
Kim Phi cũng lười tham gia với bọn họ, dẫn theo nha lang ra khỏi căn phòng: “Còn nhà nào còn trai tráng trẻ khỏe không?”
“Tiên sinh, theo ta được biết thì không còn nữa đâu”, nha lang bất lực nói: “Bình thường trai tráng trẻ khỏe được đưa tới đều bán rất nhanh, không ai giữ lại đâu”.
“Vậy phải làm sao?”
Kim Phi cau mày hỏi.