Xuyên không: sống một cuộc đời khác

chương 4083: bây giờ vũ khí

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Vậy được, chúng ta đến khe núi đó trước!”

Trung đội trưởng đi qua nói chuyện với người cầm lái, phi thuyền từ từ đổi hướng dưới sự chỉ dẫn của người dẫn đường, trốn ở trong khe núi.

Bọn họ trốn cho đến khi tờ mờ sáng, phi thuyền mới lần nữa bay lên.

Lúc này là lúc người ngủ ngon nhất, cảnh giác của lỏng lẻo nhất, từ kính viễn vọng nhìn qua trong huyện Gia Trí không còn ngọn đèn nào.

Khi cách huyện Gia Trí hơn mười dặm, phi thuyền bay đến cửa gió, sau đó ngừng hơi máy hơi nước lại dựa vào lực gió bay về phía huyện Gia Trí.

Các nhân viên hộ tống buổi sáng đã hiểu rõ vị trí kho lương thực của nhà họ Giang, phi thuyền bay đến trên kho lương thực, sau đó từ từ hạ cánh.

Khi giỏ treo còn cách mặt đất ba, bốn mét các nhân viên hộ tống vứt dây xuống, không tiếng động nhanh chóng xuống đến mái nhà của kho lương thực.

Kho lương thực này của nhà họ Giang sắp xếp hơn hai mươi người thủ vệ cộng thêm một số nhân viên tạp dịch, tổng cộng hơn ba mươi nghìn nhưng nhà họ Giang ở huyện Gia Trí kinh doanh nhiều năm, người dân thông thường căn bản không dám có ý đồ với kho lương thực, các thủ vệ cũng buông lỏng cảnh giác, chỉ sắp xếp ba người trực đêm.

Mùa đông ba người thủ vệ trực đêm đều trốn trong nhà đốt lửa, trong đó còn có hai người ngủ say, người duy nhất không ngủ cũng sắp mắt mở không lên được nữa rồi.

Đội trinh sát của nhân viên hộ tống đều là tinh nhuệ, đối phó với những tay đánh thông thường quả thật là giết gà dùng dao mổ trâu.

Cho đến khi nhân viên hộ tống xông vào trong người thủ vệ chưa ngủ đó mới phát hiện có người ngoài vào kho lương thực, vừa chuẩn bị mở miệng kêu thì một cây dao đã đặt ở cổ.

Ký túc xác của những thủ vệ và tạp dịch ở cũng bị nhân viên hộ tống còn lại đánh hạ.

Lúc này phi thuyền được dây thừng cột lại ở trên một cái cây lớn trong kho lương thực, các nhân viên cứu hộ nhanh chóng từ trong giỏ trẻ lấy máy bắn đá, cung nỏ hạng nặng cùng với súng kíp, lựu đạn đập với đạn dược.

Cho đến khi nhân viên hộ tống hoàn toàn khống chế kho lương thực, bên ngoài không ai phát hiện kho lương thực đã thay đổi chủ.

Nhưng mà các nhân viên hộ tống cũng không dám sơ suất, nhanh chóng gắn cung nỏ hạng nặng, máy bắn đá ở các vị trí chiến lược trong kho lương thực.

Phi thuyền tuy bị buộc ở trên cây nhưng kích thước quả thật quá lớn, khi sắc trời hơi sáng cuối cùng cũng có người phát hiện ra phi thuyền.

“Không xong rồi, có quái vật đến kho lương thực nhà họ Giang cướp lương thực rồi!"

Một tiếng thét phá vỡ buổi sáng yên tĩnh của huyện thành Gia Trí.

Bây giờ vũ khí, đạn dược đều đã được lấy xuống, nhân viên hộ tống nghe. thấy bên ngoài loạn lên nhanh chóng tháo dây thừng ra, để cho phi thuyền lên cao.

Như vậy người dân trong thành càng sợ hãi hơn, có người gõ trống kêu, muốn “quái vật” sợ hãi rút lui, cũng có người chạy trốn còn có người dập đầu với phi thuyền, trong thời gian ngắn cả huyện thành đều huyên náo.

Huyện lệnh cũng bị làm cho thức giấc, khi vừa nhìn thấy phi thuyền, ông ta cũng bị doạ sợ nhưng nhìn thấy phi thuyền càng bay càng cao trên mặt lại lộ ra vẻ suy tư, sắp xếp gọi quan huyện đến.

“Kho lương thực nhà họ Giang gặp phải quái vật đột kích, ngươi lập tức dẫn binh phủ và nha dịch đi xem thử là chuyện gì?” Huyện lệnh nhìn quan huyện, nói: “Nếu như người hầu của nhà họ Giang đều bị quái vật ăn mất, thì ngươi cho binh phủ trong coi kho lương thực trước!”

Thời kỳ loạn lạc, thứ có giá trị nhất là gì? Có người nói là vàng bạc, thật ra lương thực mới là đáng giá nhất.

Huyện lệnh đã ham muốn kho lương thực nhà họ Giang rất lâu rồi đáng tiếc nhà họ Giang ở quận thành có người chống lưng, người không có gì như ông ta cũng không dám tuỳ tiện động tay.

Bây giờ hay rồi, người dân toàn thành đều nhìn thấy kho lương thực nhà họ Giang bị “quái vật” đột kích, thủ vệ và tạp dịch ở trong kho lương thực đều bị ăn hết cũng hợp tình hợp lý.

Đợi khi binh phủ khống chế được kho lương thực nhà họ Giang thì bọn họ sẽ vận chuyển lương thực đi, nếu như nhà họ Giang phái người đến, huyện lệnh có thể lấy cớ bắt trộm ở trong thành mà khoá cửa thành lại, chỗ dựa của nhà họ Giang cũng không nói được gì.

Đợi bọn họ dọn sạch kho lương thực rồi mới thả người nhà họ Giang vào là được rồi.

Còn về lương thực ở đâu? Đương nhiên là bị quái vật nuốt rồi.

Dù sao người dân toàn thành đều đã nhìn thấy con quái vật vô cùng to lớn này!

Quan huyện và huyện lệnh làm việc cùng nhau nhiều năm, lời của huyện lệnh vừa dứt đã hiểu ý ngay, nhanh chóng tập hợp binh phỉ và nha dịch đến kho lương thực nhà họ Giang.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio