Xuyên không: sống một cuộc đời khác

chương 394

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phát hiện gần đây có tình hình bất thường đều có thể tới phủ quận trưởng báo cáo, bên đó có người chuyên ghi chép vào sổ, nếu như cuối cùng chứng minh tin tức ai cung cấp hữu dụng thì sẽ có thể tới phủ quận trưởng lĩnh tiền thưởng!”

Thật ra phủ binh này cũng không biết chữ, thế nhưng lệnh treo thưởng rất đơn giản, chỉ có vài câu như vậy, hắn đã ghi nhớ kỹ trong lòng từ lâu.

“Cái gì, treo thưởng một nghìn lượng để tìm người?”

“Ngươi không nghe quân gia nói sao, phải dẫn người qua đó mới có một nghìn lượng, cung cấp thông tin, phải là thông tin hữu dụng thì chỉ có ba trăm lượng thôi!”

“Chỉ có ba trăm lượng? Khẩu khí của ngươi cũng lớn thật đấy, ngươi đã từng thấy ba trăm lượng bạc rồi sao?”

“Chưa thấy, số bạc lớn nhất mà đời này ta từng được sờ vào là năm lượng”.

“Vì Tiểu Bắc cô nương, Kim tiên sinh đúng là không ngại tốn tiền!”

“Ngươi chưa từng nghe nói sao, Kim tiên sinh không chỉ viết bài thơ Sừ Hoà Nhật năm đó mà còn từng viết chữ tặng cho Tiểu Bắc cô nương nữa đấy, gọi cái gì mà Nhất Tiếu Thiên Kim Thiểu”.

“Lần này thật sự phải tiêu tốn cả nghìn lượng bạc để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân rồi”.

“Ngươi hiểu cái gì, đây là giai thoại!”

“Đừng nói thêm gì nữa, hôm nay không đi làm, đi tìm Tiểu Bắc cô nương thôi!”

Chưa nói đối với người dân bình thường, đối với rất nhiều thương gia mà nói, ba trăm lượng cũng là một số tiền lớn.

Dưới sự khích lệ của khoản tiền thưởng lớn, rất nhiều người dân đi ra khỏi cửa nhà, đi loanh quanh qua lại gần chỗ môi giới, hy vọng có thể may mắn tìm được một chút manh mối.

Nửa tiếng đồng hồ sau đã bắt đầu có người dân tới phủ quận trưởng báo cáo manh mối.

Lúc này, trên bãi đất trống trước cổng công đường phủ quận trưởng dựng lên mười mấy cái lều nhỏ, bên trong mỗi lều đều có một quan nhỏ đang ngồi, chuyên ghi chép lại manh mối mà người dân cung cấp.

Như vậy có thể bảo đảm tính bí mật, giải quyết mối lo xong việc bị báo thù của người dân.

Ở bên rìa bãi đất trống có một cái bàn lớn, trên bàn bày những nén bạc lấp lánh.

Thật ra một nghìn lượng bạc chẳng có bao nhiêu, thế nhưng để gia tăng hiệu quả thị giác, Kim Phi đã cố ý cho người dựng những nén bạc này thành hình tháp.

Như vậy thì ở giữa sẽ có rất nhiều khe hở, thoạt nhìn giống như một ngọn núi nhỏ, trở nên lấp lánh chói mắt bên dưới ánh mặt trời.

Người dân đi qua đi lại đều bị chiếu cho loá cả mắt nhưng vẫn không nỡ chuyển tầm mắt đi, chỉ muốn nhìn lâu thêm một chút.

Trong lòng rất nhiều người đều xuất hiện ý nghĩ xông tới cướp vài lượng rồi quay người bỏ chạy.

Thế nhưng cũng chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi, không ai thật sự dám làm như vậy.

Bởi vì bên cạnh núi bạc có tới hơn trăm phủ binh đứng canh giữ, trong số đó ai cũng đang cầm cung nỏ trong tay.

Nếu như ai dám đi cướp thì e rằng còn chưa tới được bên cạnh núi bạc thì đã bị xử lý luôn rồi.

Dưới sự kích thích của núi bạc, người dân tới cung cấp manh mối càng nhiều hơn, đám quan nhỏ ghi được một trang thì sẽ giao cho phủ binh, sau đó phủ binh lại đưa tới chiếc lều lớn nhất bên trong góc.

Ba người Kim Phi, quận thành Tổng bổ đầu và Tiêu đô úy ngồi bên trong lều, tỉ mỉ xem xét từng thông tin, nếu như ba người đều cho rằng thông tin nào đấy đáng hoài nghi thì sẽ cử phủ binh đi điều tra chứng cứ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio