Xuyên không: sống một cuộc đời khác

chương 414

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Công tử, đi thôi!”

Hộ vệ tóm lấy cánh tay của Văn Viên công tử, đưa hắn lên trên con ngựa mà mình cưỡi lúc trước.

Sau đó lại cởi dây thừng buộc xe ngựa ra và nhảy lên trên lưng con ngựa kéo xe.

Nhìn thấy Văn Viên công tử vẫn chưa hoàn hồn thì không khỏi hô lên: “Công tử, tỉnh lại đi, chúng ta phải đi ngay, nếu không sẽ không chạy nổi đâu!”

Lúc này đội phủ binh canh giữ cổng thành, ngoại trừ những kẻ vì quá sợ mà bỏ chạy thì chỉ còn lại những cái xác.

Trên đất ngay cả một người bị thương đang giãy giụa cũng không có, có thể thấy hộ vệ ra tay hiểm ác thế nào.

Văn Viên công tử bị tiếng hô làm cho bừng tỉnh, nhìn những cái xác của phủ binh nằm la liệt trên mặt đất, trong lòng hết sức đau khổ.

Hắn không biết, sự việc vốn dĩ đang tốt đẹp, sao lại trở thành như vậy?

Thế nhưng bây giờ hắn ít nhiều cũng đã khôi phục được một chút lý trí, biết lần này đã gây ra họa lớn, chỉ có trở về kinh thành thì hắn mới có hy vọng sống sót.

Hộ vệ quất mạnh xuống mông ngựa, xe ngựa lao nhanh ra khỏi thành.

...

Nhà trọ nhà họ Triệu, Kim Phi và Khánh Mộ Lam nghe thấy tiếng mũi tên lệnh thì lập tức bắn ra một mũi tên bay khác, triệu tập binh lính.

Thế nhưng binh lính phân tán quá nhiều nơi, đợi mất vài phút, ngoại trừ Khánh Mộ Lam và A Mai đã ở sẵn nhà trọ thì chỉ có Đại Lưu ở gần đó dẫn theo hai người trở về.

Vào lúc Kim Phi sốt ruột chờ đợi, một thầy lang đeo theo hòm thuốc đi qua trước cổng nhà trọ.

Nhìn thấy cổng nhà trọ có chiến mã, vốn muốn đi né sang một bên, thế nhưng sau khi nhận ra Kim Phi, do dự một lúc mới đeo hòm thuốc tiến lại gần.

“Làm gì thế?”

Đại Lưu kinh hãi, lập tức ngăn thầy lang lại.

“Tôi có việc muốn tìm Kim tiên sinh”.

Thầy lang hô lên về phía Kim Phi: “Kim tiên sinh, chúng ta từng gặp mặt”.

Kim Phi quay đầu lại nhìn, cũng cảm thấy thầy lang già với gương mặt mỏi mệt này hơi quen mắt.

Sau đó mới nhớ ra, đây là ông Ngụy đã khám chữa cho Đường Tiểu Bắc trong cuộc thi hoa khôi khi trước, nghe nói là thầy lang tốt nhất Quảng Nguyên.

Dù sao người cũng chưa tới đủ, đợi thì cũng phải đợi, Kim Phi bảo Đại Lưu cho thầy lang vào bên trong.

“Ngụy tiên sinh, ông tìm ta có việc gì sao?”, Kim Phi hiếu kỳ hỏi.

“Kim tiên sinh, nghe nói ai cung cấp được manh mối việc Tiểu Bắc cô nương bị bắt cóc cho ngài thì ngài sẽ thưởng cho bọn họ ba trăm lượng bạc, là thật sao?”, thầy lang hỏi.

“Đương nhiên là thật, rất nhiều người dân đều chứng kiến, hơn nữa có quận trưởng đại nhân đảm bảo”.

Kim Phi nói: “Chắc là Ngụy tiên sinh cũng quen biết quận trưởng đại nhân nhỉ, nếu như không tin thì có thể đi hỏi”.

Quận trưởng tuổi tác không còn nhỏ nữa, nếu như chưa từng tìm thầy lang Ngụy để khám bệnh thì đúng là chuyện lạ.

“Ngài đã nói vậy thì tôi tin”.

Thầy lang nói xong thì trong mắt chợt trở nên phức tạp, sau đó giống như ra một quyết định gì rất lớn, nghiến răng nói: “Ta cũng có manh mối muốn bán cho ngài, không biết có được hay không?”

“Ngụy tiên sinh, đã tìm được Tiểu Bắc rồi...”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio