Giữa tháng mười hai, trước tết âm lịch còn một tháng nữa. Ở Lê An đã bắt đầu có xưởng sản xuất bao tay nắp gập. Chỉ trong hẻm Thanh Đằng đã có bốn sạp bắt đầu bán bao tay nắp gập, Lý Hồng Quân cũng là một trong số đó.
Tuy rằng đã bán được hơn một tháng. Độ hot của bao tay nắp gập đã giảm, nhưng cư nhiên, nhiệt độ cũng không thấp. Xem ra, nhu cầu của thị trường cao hơn rất nhiều so với bọn họ tưởng tượng a.
Có người muốn bán, nhưng lại không có thời gian khâu vá, thì nhập hàng tại xưởng là sự lựa chọn tối ưu, không những vậy, còn được chiết khấu nhập hàng giá sỉ. Từ Sơn Tùng cũng bắt đầu nhập hàng ở xưởng.
Cái tốt của hàng xưởng, đó là, cho dù là màu sắc hay hoa văn đều vượt xa hàng thủ công. Đa dạng mẫu mã kiểu dáng, còn phân ra bao tay cho năm cho nữ. Mới nhập hàng một vòng, rất nhanh đã nhập thêm một đợt nữa, so với trước đây khi còn là hàng độc quyền, cũng không kém hơn bao nhiêu.
Buổi tối khi về nhà, Từ Sơn Tùng đem tiền lời một tháng nay đưa cho vợ. Kiều Hoa nhận được tiền thì bắt đầu đếm, cô đếm một hồi thì miệng cười đến không khép lại nổi.
Hai cha con ngồi đối diện, kề tai nhau nói nhỏ.
Từ Sơn Tùng hạ giọng hỏi Kiều Minh, “Minh Minh, con nhìn mẹ con hiện tại giống gì?”
Cậu nhóc nâng mắt lên, ở trong lòng n.g.ự.c anh cố gắng tưởng tượng, vắt óc suy nghĩ một hồi mới đưa ra đáp án, “Mẹ giống con!”
“.........” Từ Sơn Tùng buồn cười, xoa tóc cậu nhóc, “Con thấy mẹ có giống tiểu tham tiền không?”
“Cái gì tham tiền nha?” Kiều Minh khó hiểu.
Từ Sơn Tùng giải thích, “Chính là, thấy tiền trong mắt đều sáng lên, xuất hiện ngôi sao.”
“Là mấy ngôi sao lấp lánh trên bầu trời buổi tối sao?” Kiều Minh hỏi.
Từ Sơn Tùng: “Không sai biệt lắm.”
Cậu nhóc Kiều Minh từ trong n.g.ự.c ba nhảy xuống, bước ra sân nhìn rồi chạy đến quan sát mẹ. Kiều Hoa bị nhìn thì có chút không hiểu, lấy ngón tay cào cào cằm nhỏ của cậu, “Con trai nhìn cái gì vậy?”
Kiều Minh chu mỏ trả lời, “Trong mắt mẹ rõ ràng không có ngôi sao.”
Ba ba gạt con. Từ Sơn Tùng cười đến chảy nước mắt, sự thật chứng minh, không thể cùng đứa nhỏ nói chuyện trừu tượng được.
“Cái gì ngôi sao?” Bị con trai làm gián đoạn, Kiều Hoa đã quên mất mình đếm được bao nhiêu rồi.
Từ Sơn Tùng cười rộ lên, bên môi ẩn ẩn. “Đây là bí mật của hai ba con anh.”
Bạn nhỏ Kiều Minh sửng sốt một chút, mạnh mẽ gật đầu tán đồng, “Đúng vậy, đây là bí mật của ba với con.”
Được lắm, con trai cô cùng ba ba lại có bí mật nhỏ!
============
Chớp mắt đã qua giữa tháng một, Kiều Hoa xuyên qua thế giới này đã được ba tháng. Năm nay, tết âm lịch đến trễ, vào khoảng giữa tháng hai, đủ thời gian cho Kiều Hoa chuẩn bị đồ tết.
Qua Nguyên Đán, thời tiết đột ngột thay đổi, gió lạnh thổi vèo vèo, thổi to đến mức có thể cuốn bay một đứa bé. Toàn bộ thành phố Lê An ngập trong cơn mưa lớn, khí lạnh tràn về, lạnh đến tê tái cả người. Cho nên, người sợ lạnh như Kiều Hoa hiện tại cũng không bước ra cửa.
Cũng may, cô không có đi làm, ở nhà ngủ nướng thật sự rất thoải mái, đó là chưa kể đến ôm lò lửa nhỏ Kiều Minh trong n.g.ự.c để ngủ nướng, ngày qua này thật sự rất quá hoàn mỹ.
Ra cửa đổ rác, trên đường Kiều Hoa gặp không ít hàng xóm, cô cười cười chào hỏi mọi người.
Ở đại tạp viện sinh hoạt, Kiều Hoa đã bị sự nhiệt tình của hàng xóm cảm nhiễm, cô rất thích cảm giác sinh hoạt nơi đây, không ồn ào, không vội vã, bình thản mà ngập tràn hạnh phúc.
Đâu giống bốn mươi năm sau, mọi người đều liều mạng tiến lên, dẫm đạp lên nhau để tồn tại, việc không có lợi cho bản thân tuyệt đối sẽ không làm,...
Bãi rác ở đại tạp viện là bãi đất trống rộng khoảng năm trăm mét vuông. Gió lạnh khắc nghiệt là cho mặt đất cũng đã đóng băng. Kiều Hoa nín thở đem rác đổ vào bãi rác. Thời buổi này, vẫn chưa xuất hiện bao ni lông, muốn đổ rác thì phải xách thùng rác ra bãi tập trung để đổ.
Thật vất vả mới đem thùng rác đổ xong, Kiều Hoa cảm thấy cô nín thở đến hỏng luôn rồi. Thời điểm rời đi, Kiều Hoa nhìn thoáng qua gốc tường, có một vũng nước to màu vàng bị đóng băng!
Một mùi hôi bốc lên thiếu chút nữa đã làm Kiều Hoa bị nôn mửa.
Trời ạ, rốt cuộc năm nay lạnh cỡ nào, mà một bãi nước tiểu cư nhiên còn bị đông lạnh thành băng?! Thành phố ven biển có thể bị lạnh đến như thế này ư? Cái này không có khoa học!
Kiều Hoa chửi thầm, cô nhanh chóng xách thùng rác chạy về nhà mình.